Tôi và Cô - Phần 2
“Dương Lâm”- giọng nói dịu dàng, không kém phần uy nghiêm vang lên bên tai tôi.
“Hừm.. để tôi ngủ..”- tôi vò vò mái tóc ngắn ẩn ẩn màu tím.
“Dậy đi..”- vẫn giọng dịu dàng ấy, nhưng tai tôi truyền đến cảm giác đâu.
“Ai dám làm phiền chị đây ng-ủ..?”- tôi ngóc đầu dạy định la ó, xem ai đang nhéo tai tôi, thì mới nhận ra là đã tan học rồi, chỉ còn mình tôi ngủ. Xoay người… gượng cười với người đang cố kiềm nén sự tức giận kia.
“Em theo tôi xuống văn phòng!”- nói rồi quay đi.
“Nói ở đây cũng được mà cô, dù sao cũng không còn ai”- tôi chạy theo cô ấy, nói mãi vẫn là đi lên văn phòng.
Bước phía sau cô, chẳng ngước lên, chỉ cúi người nhìn chằm chằm tấm lưng nho nhỏ đang đồ mồ hôi của người đang đi phía trước. Bán mạng làm chi?
…
“Em thức đêm đi ăn trộm hả???”- cô rát nghiêm túc nhìn tôi và hỏi một câu thiếu nghiêm túc. Tôi có cảm giác cô ấy đang nén cười.
“Cô.. em thức để học bài..”- tôi nghẹn cảm thấy nghẹn trước câu hỏi ấy.
“Sao ban ngày không học?! Hửm?”- cô ấy định nắm tay tôi, đôi mắt long lanh, lúc nói chữ”hửm?” Cô khẽ công khóe môi.
“Vấn đề năng suất!!”- vừa trả lời, vừa rút tay trái ra khỏi tầm tay cô, cầm lấy ly nước uống cạn. Không nen đụng chạm không nên đụng chạm.
“Năng xuất buổi tối có cao hơn hay không thì cô không biết, nhưng hôm qua tới giờ chính thức 8 tiết, em bị ghi sổ 8 tiết, riêng 2 tiếc chính trị còn cúp nữa là sao? Lớp trưởng Dương Lâm?”- cô nhíu mi. Mang thân phận lớp trưởng ra, muốn tôi nghiêm túc.
“Vậy em không làm lớp trưỡng nữa là xong, còn gì nữa không cô? Không thì em về đây… em đói quá..”- tôi đứng dậy định đi thì cô kéo tay tôi lại
“Ngồi xuống…còn”- định nói gì đấy, rồi bỗng dung im lặng khẽ xiết tay tôi.
“Chuyện gì”- tôi khó hiểu.
“Sao em đánh nhau”- đôi mắt Huyền Thanh vẫn không rời khỏi cổ tay tôi.
“Đánh nhau ? LÀ em bị đánh mà”- tôi bĩu môi, tỏ ra mình vô tôik.
“Ừ… lúc đấy có đâu lắm không?”- cô cúi đầu , miết vết sẹo lớn trên cổ tay phải của tôi.
“Cũng đau đi, nhưng cô đã cứu em kịp, chưa vượt qua giới hạn chịu đựng của em.”- tôi nói rồi bối rối rút tay lại, muốn che giấu vết tích của sự khờ dại ấy.
“Ừm.. về nhà ăn cơm đi..cô cũng về, trễ lắm rồi!!”- cô dịu dàng, mang túi xách phòng to kéo tôi ra khỏi văn phòng rồi khóa cửa lại.
“Vâng… mà cô không định… mời phụ huynh hay muốn em viết kiểm điểm gì sao?!”- tôi vừa bước đi song song với cô, vừa muốn cô giải đáp nghi vấn lớn trong lòng.
Cô không trả lời, chỉ che miệng cười, đôi mắt sáng ngời ấy lại một lần nữa nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Làm tôi một phen ngẩn người, tim đập lệch 1 nhịp.
“Cô cười gì chứ?! Có gì buồn cười?”- tôi hỏi lại.
“Có ai như em không?!Hì”- cô tiếp tục cười tươi rồi bước đi nhanh hơn về phía trước, bổng dưng cô quay lại..
“À..cảm ơn về thanh chocolate..”- rồi bước đi, mãi đến khi không thấy bóng dáng cô ở hành lang nữa, tôi mới định thần lại, rồi bước đi thật nhanh, mong đuổi kịp cô để hỏi lại cho ra lẽ.
Huyền Thanh, Huyền Thanh… cô nói đúng rồi, tôi là tôi, làm sao tôi giống ai được…
…
“Cô đón xe bus hửm?!”- tôi dựng xe, khui chai trà sữa, câm ống hút vào rồi đưa cho cô.
Lúc nãy không thấy cô nữa, tôi định về rồi, nhưng đến cổng thấy cô ở trạm xe bus đối diện trường, tôi mới quay đầu trở lại căn tin, mua chai nước.
“Ừm… cảm ơn em”- cô đón chai nước từ tay tôi, khẽ mím môi hồng rồi mới uống.
“…”- tim đập thình thịch, người ta nói môi mõng bạc tình, tôi thì thấy dôi môi này thích hợp để hôn… hôn ư? hôn sao?… mới gặp có 2 ngày, mình không thể lập lại sai lầm dọa người ta chạy mất được.
“Sao em chưa về?! Đợi ai àh”- đang suy nghĩ thì cô lên tiếng, không biết cô có thấy tôi nhìn chằm chằm môi cô không nữa.
“Em không đợi ai… mà sao cô không chạy xe vậy?”- tôi nhanh chóng chuyển đề tài, không lẽ nói”em đợi cô”?
“Ừhm… cô không có xe.”- cô thoán đỏ mặt, tôi cũng không hiểu lý do.
“Không có người đón?”- vốn muốn hỏi xem bạn trai đâu không đón.
“…”- cô không trả lời, chỉ cười khổ. Có người đón đâu cần chờ xe bus.
“Thôi lên xe, em chở cô về, chắc đói bụng rồi..”- tôi đưa ra đề nghị, nói xong chỉ muốn tự tát 1 cái.
“Thôi cô nặng lắm… mà xe em như vậy, làm sao mà chở?”- cô chỉ vào chiếc xe màu xanh lá của tôi, quả thật đẹp thì có đẹp, chỉ là quá nam tính, còn không có yên sau, cô mặc váy, làm sao mà ngồi?
“Cô ngồi phía trước, nhanh lên đây”- tôi kéo cô ngồi vào sườn ngang của xe. Rồi đội cái mũ lưỡi trai của tôi cho cô.
…
Lát sau…
Tôi phát hiện ra cô cũng ngại, ngày nắng như hôm nay, trên đường lại xuất hiện tình tiết cẩu huyết chỉ có thể thấy trong phim Hàn, nữ chính mặc váy ngắn ngồi trong lòng nam chính trên xe đạp… tất nhiên là cô phải ngại rồi… nên hai tay cô cứ ôm cập, bắt cháo chân im ru trong lòng tôi. Thi thoảng chỉ đường cho tôi chạy thì mới lên tiếng, mãi đến lúc xe lên dốc cầu, cô mới giữ bắp tay tôi, vì sợ.
Tôi cũng mong mau chóng đưa cô về nhà, để nhanh chấm dứt tình huống khó xử mà chính mình tạo ra. Lúc đầu chỉ đơn thuần muốn chở cô về thôi , cảm ơn việc cô giải vây cho mình hôm qua và không mời phụ huynh mình, không nghĩ nhiều. Đến khi có nhiều người nhìn như vậy mới bắt đầu hối hận.
…
“Dừng ở đầu đường được rồi em!”- cô nói nhỏ khi gàn đến nơi
“Cảm ơn nhiều lắm.. em về đi”- trả mũ lưỡi trai lại cho tôi, vẫy tay, rồi xoay người đi vội vào con đương nhỏ.
…
Tôi đợi cô khuất bóng ở cuối con đường, rồi cũng quay xe về nhà, mua cơm về ăn, nhanh chóng ngủ để tiếp thêm năng lượngm buổi chiều còn phải đi làm.
…
Quán trà sữa mới khai trương, nên đang giảm giá, khách đến quán khá ssông, nên tôi cứ chạy tới chạy lui không ngừng, tương đối mệt. Nhưng vù lại lương cũng kha khá, tôi còn học được cách làm một số món ăn vặt. Cuối ngày còn được đe về vài cái bánh cupcake.
Về đến nhà, cầm tiền lương 1 ngày tủm tỉm cười, thầm nghĩ nếu cuộc sống thuận lợi như thế này thì tiền học đại học cũng không cần ba mẹ nhún tay. Mở két sắt, nhét tiền vào đáy…âm thầm cười khổ, mẹ cũng thật khoa trương quá rồi, lấp cái két lớn như vậy, để đựng giấy về sinh sao?Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy. ~(>.<)~
Vừa giải quyết đóng bài tập, vừa xử lý mấy cái cupcake. Hôm nay lại không ăn cơm tối rồi.
Đột nhiên nghĩ đến những việc đã xảy ra hôm nay. Thật lạ, sao cô ấy lại không hỏi mình giống như nhiều chủ nhiệm khác vậy? Ban sáng có nghe Mai nói cô dạy văn, còn khen cô 28 tuổi mà vẫn trẻ đẹp không khác gì học sinh cấp 3… lẽ nào dạy văn nên đặc biệt cảm tính, dễ mềm lòng???
Lăn lộn trên giường, mãi 2h vẫn chưa ngủ được, mở tủ lạnh khui lon bia, lâu nay tôi vẫn xem bia, rượu như thuốc an thần.
Aizzz, biến chứng thời kì nổi loạn a. Muốn uống rượu, muốn hút thuốc, muốn hôn môi, muốn làm người lớn. Tuy nói là đã qua thời kì nhạy cảm này, nhưng vẫn để lại những thói quen khó bỏ.
…
“Hôm nay mẹ ới trường gặp cô ấy”-tay mẹ không ngừng lật tạp chỉ.
Tôi đang chơi game trên điện thoại, nghe mẹ nói cũng không để ý, nhưng ngấm lại từ “cô ấy”, lập tức buông điện thoại, chạy đến lắc tay mẹ.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, đừng làm gì khó chị ấy mà.”
“Mẹ nào dám làm khó người con thích, con xem, con còn nhỏ như vậy, thì liền nói thích người ta, tỏ tình với một cô gái thì thôi đi, nhưng sao lại là cô giáo của con, hơn con 7,8 tuổi, con biết cái gì là yêu? Cảm xúc nhất thời thôi con. Nghe mẹ buông tay đi, chuyển trường đi con, mẹ làm thủ tục xong hết rồi.”
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Từ trước đến nay mẹ đâu can thiệp cuộc sống riêng tư của con? Hôm nay còn tự ý điều tra con nữa. Con muốn đôi nhân quyền” – tôi nhắn nhó.
“Con…Haizzz con coi, gia đình người ta tham chính. Thường xuyên làm khó công việc làm ăn của ba con Ba con rất không thích cô ấy,cho dù ba mẹ có thích cô ấy đi nữa, cũng không đảm vảo con sẽ mãi thách cô ấy như bây giờ. Hơn nữa thiên kim tiểu thư nhà giàu như vậy, sẽ nghiêm túc đợi một người lớn lên trong 10năm sao? Ba mẹ có 1 mình con thôi, không muốn con chịu tổn thương.”
“Con đã trưởng thành.. mẹ tôn trọng con một chúc được không?!”- tôi giận dữ, bỏ lên phòng khóa cửa lại.
….
Ngã người ra sofa, hơi men nhàn nhạt của 4 lon bia, làm đầu óc mơ mơ màng màng, hồi tưởng lại một số hình ảnh trong quá khứ.
Haizzz, từ ngày nói chuyện với mẹ xong, vận xui liên tục ập đến gia đình chị ấy, ba mẹ chị ấy thì bị vướng án tram nhũng, phải ngồi tù, công ty gia đình thua lỗ bất ngờ, các anh dẫn chị ấy ra nước ngoài trốn nợ, mãi không thấy tin tức gì cả.
Tôi còn quá nhỏ, không có tài đức giúp chị ấy, cũng không có cơ hội an ủi chị ấy trước khi đi.Trầm mặc 1 thời gian.
Mãi đến khi tôi nghe ba mẹ nói chuyện riêng với nhau, tôi mới biết, ba tôi nhờ người tố cáo ba mẹ chị ấy. Đến lý do cũng không cần nghe. Im lặng, Tự nhốt mình trong phòng.
Mẹ tôi khuyên giải không xòn, lỡ tay tát tôi 1 cái, tự ái từ đâu nổi lên, tôi cầm con dao gọt trái cây, cắt đứt động mạch tay phải. Lúc ý thức được hành động điên rồ của mình thì thấy ba đang cầm tay tôi thật chặt, hối thúc tài xế chạy đến bệnh viện, tôi mơ mơ màng màng ngất đi.
Tỉnh lại, nhìn trần nhà hết nữa tháng. Câu đầu tiên tôi nói là”Con muốn ở riêng.” Tất nhiên họ không đồng ý, tôi dành dọa họ thêm lần nữa. NHà cửa xong xuôi, mới vát xác đến trường.
Trở lại trường thì như mình tinh. aizzz. Nôit tiếng vì tai tiếng, học sinh ưu tú, vượt khó học giỏi của trường mơ tưởng hoa khôi giảng đường, mơ tới cô giáo đi trốn nợ thì lập tức tự tử vì tình.
Không biết ở đâu ra bọn Anh Hùng đào ra ảnh chụp màng hình các cuộc hội thoại của tôi và cô. Ngày nào cũng vào lớp đứng trên bục giảng diễn cho cả lớp xem. Còn in ra, photo, phát khắp trường. Chẳng hiểu sao không ai xử lý việc tụi nó xả rác, rồi cứ thế, toàn trường không ai không biết. Quá đáng hơn nữa là trên page chính thức của trường, những hình ảnh này, lại được gim đầu trang nữa. Từ đó tôi cũng chẳng còn ưu tú.
Giáo viên không nhân từ với tôi như trước nữa, thậm chí quay mũi nhọn về phía tôi. 2 năm này khó khăn lắm mới bước qua được. Miễn cưỡng cũng tốt nghiệp. Nên tôi không hy vọng gì vào giáo viên,đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm. Thật quá cổ hũ.
Cứ tưỡng vứt lại quá khứ, lên cấp 3 sống bằng con người khác, không ngờ quá khứ lại theo đuôi.