XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU - CHƯƠNG 140
Hai người chơi chán chê bên ngoài mới về nhà. Vốn dĩ đã hẹn ở ngoài một ngày, nhưng Cố Tri Cảnh không ra gì cả, khiến Dã Trì Mộ chẳng làm được gì, cả chuyến đi đều bị cô ăn sạch sành sanh, suốt một ngày một đêm chỉ ở trong khách sạn.
Dã Trì Mộ eo đau muốn gãy, ở cửa khách sạn nàng rất không vui, đẩy Cố Tri Cảnh hai cái, còn đánh lên người cô mấy cái.
Cố Tri Cảnh không tránh, chỉ cười hì hì, kề tai nói nhỏ với Dã Trì Mộ:
“Em mà đánh lại chị, để truyền thông chụp được nhất định sẽ viết: Cố Tri Cảnh hư hư thực thực lừa vợ mang thai ngoại tình, Dã Trì Mộ bắt gian tại giường, ở cửa khách sạn túm tóc đánh tra A.“
“…” Thôi được, đúng là kịch bản mà truyền thông yêu thích.
Tiểu kiều thê bất mãn, Cố Tri Cảnh đương nhiên phải đền bù. Cô đưa nàng đi chơi cả ngày, lại đặt sẵn nhà hàng để cùng đi ăn.
Ban đêm còn đưa nàng đi xem phim, lúc này mới dỗ dành cho vợ nguôi giận, hai người tay trong tay ở bên ngoài chơi một ngày một đêm.
“Chị nói xem em sinh con rồi có trở nên già đi không, cảm giác như có thêm một tầng thân phận.” Dã Trì Mộ cũng lo lắng, tay nàng chống lên lan can bờ sông, cảm thán nói.
“Vậy chị cũng có thêm một tầng thân phận, em có cảm thấy chị già đi không?” Cố Tri Cảnh hỏi.
Cố Tri Cảnh lớn tuổi hơn Dã Trì Mộ, nàng sinh con năm 28 tuổi. Ngón tay Dã Trì Mộ lướt trên mặt cô, lắc đầu: “Vẫn đẹp mắt như lần đầu tiên em thấy chị.”
“Trong lòng chị, trong mắt chị, em vĩnh viễn là dáng vẻ của mối tình đầu.” Cố Tri Cảnh nắm tay nàng. Gió sông thổi tung mái tóc hai người, họ cùng nhau dọc theo bờ sông đi bộ, trời lạnh mới quay lại khách sạn, ngồi yên tĩnh bên nhau thêm một lát.
Dã Trì Mộ ở trung tâm ở cữ bốn tháng, đến tháng thứ năm tình trạng đã ổn, nhưng Cố Tri Cảnh không yên tâm, để nàng nghỉ ngơi thêm một tháng.
Dã Trì Mộ không từ chối, dứt khoát ở đó rèn luyện thân thể. Khi rời trung tâm, nàng so với trước đây lại càng có phong vị hơn.
Người đại diện hẹn nhiếp ảnh gia cho nàng chụp một bộ quảng cáo. Ảnh chỉnh sửa xong truyền lên mạng, fan đều khen nàng đẹp.
Hai thiên thần nhỏ không lộ mặt, mỗi ngày một lớn, càng ngày càng đáng yêu.
Bảo mẫu trong nhà mở phim hoạt hình cứu thế giới, rồi phát hiện hai bé rất nhất trí không thích xem loại này, thường xuyên leo đến sau ghế sofa chơi.
Tuy nhiên, nếu mở những bộ anime nhỏ đáng yêu thường ngày, cặp song sinh sẽ gục trên đệm nhìn rất lâu, thỉnh thoảng còn cười khúc khích.
Cứ như thể các bé biết được người mẹ thân thương, vô cùng dịu dàng của mình, đã từng làm cho thế giới sụp đổ.
.
Công việc của Dã Trì Mộ thong thả, nàng có thời gian liền trở về chơi với con. Chỉ cần cầm trống lắc nhẹ, hai cô con gái nhỏ liền bò đến chân mẹ, bám vào kêu loạn xạ, giờ các bé chỉ phát ra những âm thanh ngắn.
Hai người mẹ đi làm, cặp song sinh ở cùng ông ngoại nhiều hơn. Dưới sự chăm sóc của Cố Thế Xương, hai cô bé trắng trẻo mềm mại, đôi mắt trong veo như nước, trên đầu đội thêm chiếc mũ mèo con màu hồng.
Đáng yêu không chịu nổi, cặp nhóc tì mũm mĩm thường gục vào người mẹ, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng. Dã Trì Mộ ôm bảo bối đặt trên chân, Tiểu Triêu Mộ bình thường rất thích ngủ, hiếm khi hoạt bát như vậy, cứ luôn cọ vào người nàng.
Dã Trì Mộ không nhịn được thơm lên trán bé một cái. Tiểu Hi Cảnh đặc biệt ngoan, ngồi trên ghế sofa lắc chuông tay chơi, lắc một chút lại dừng, nghe âm thanh rồi cười khúc khích.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu lên ghế sofa, chiếu lên cặp song sinh, khiến khung cảnh càng thêm dịu dàng.
Tiểu Hi Cảnh thấy Dã Trì Mộ ôm Tiểu Triêu Mộ, liền vung vẩy chuông tay nhìn nàng, Dã Trì Mộ trên mặt ngậm lấy nụ cười, ôn nhu nhìn hai bảo bối của mình.
Cố Tri Cảnh liếc về phía bình sữa, pha xong sữa bột rồi tiện tay lấy máy ảnh chụp một tấm. Tiểu Hi Cảnh phát hiện, không chơi chuông tay nữa mà nhìn chằm chằm vào máy ảnh trong tay mommy.
Trước đây cô bé cũng rất tò mò về chiếc máy ảnh, mỗi lần mommy lấy ra, Tiểu Hi Cảnh sẽ chăm chú bò về phía mommy, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn, trong mắt tràn ngập tò mò. Khi đó Cố Tri Cảnh ngốc nghếch mua một cái cho Tiểu Hi Cảnh chơi. Ai ngờ bị Cố Thế Xương phát hiện, ông liền đuổi theo mắng.
Ông nói máy ảnh hỏng thì không sao, nhưng nếu nổ, kim loại nặng bên trong văng ra, lỡ cháu gái ông ngậm phải thì chính là chuyện lớn. Cố Tri Cảnh không dám lên tiếng, cảm thấy ba mình nói rất đúng, là do cô sơ suất.
Hôm sau cô đi mua một cái máy ảnh đồ chơi cho con chơi, nhưng con gái chẳng mấy hứng thú, chỉ thích cái trong tay cô.
Cố Tri Cảnh dùng máy ảnh chụp cận cảnh cho ba mẹ con.
Cô pha hai bình sữa bột, đợi đến nhiệt độ phù hợp, hai người lớn song song ngồi, mỗi người ôm một bé cho bú. Cặp song sinh nắm lấy bình sữa, con nhìn mẹ, mẹ nhìn con, lúc uống sữa bột mắt cứ tròn xoe nhìn hai mẹ.
Ngoan không chịu được, đáng yêu làm lòng người ta mềm nhũn.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hai tiểu công chúa chớp mắt cũng không chớp. Cố Tri Cảnh lấy bình sữa ra, bảo bối nhỏ còn mím môi, một bộ dáng ăn chưa no, thậm chí còn thè lưỡi ra.
Cô lại đút cho con, con bé ngậm lấy núm vú cao su chớp mắt mấy cái, chẳng bao lâu đã an tĩnh ngủ thiếp đi trong lòng mẹ, dáng vẻ ngoan đến không thể tả.
Hai đứa trẻ được đặt vào giữa một chiếc giường nhỏ, Dã Trì Mộ cởi áo khoác cho con, cầm chăn nhỏ đắp thêm. Bên ngoài mặt trời rực rỡ, hai người cùng nhau đẩy nôi ra sân phơi nắng, rồi ngồi kế bên ngửi hương hoa, cùng con hưởng chút nắng xuân.
Trong sân có xích đu, Cố Tri Cảnh để Dã Trì Mộ ngồi lên, bản thân ở phía sau nhẹ nhàng đẩy, mệt rồi thì cùng nàng ngồi một chỗ.
Dưới tường sân nở đầy tường vi hồng và hoa hồng dại đỏ thắm.
Đợi cặp song sinh tỉnh dậy, hai người ngồi bên cạnh dạy con tập gọi “Mẹ”. Lúc đầu hai nhóc chẳng hiểu gì, mờ mịt trừng mắt nhìn, có khi lại cười khanh khách. Dã Trì Mộ nhìn sang, bắt gặp Cố Tri Cảnh đang làm mặt xấu chọc con.
“Thật không nghiêm túc, chị mau dạy con đi.” Nàng lại gọi một tiếng “mẹ”, Cố Tri Cảnh cũng theo đó gọi một tiếng “mẹ”. Dã Trì Mộ xoa đầu cô biểu thị khen thưởng, để hai bé học theo, học được liền xoa đầu một cái.
Sau hai giờ kiên nhẫn, Tiểu Hi Cảnh đã có thể phát ra âm “ma”, Dã Trì Mộ vui vẻ xoa đầu bé, khiến con gái nhỏ trong nôi cười đến lộn xộn.
Dã Trì Mộ vội gọi Cố Tri Cảnh đến nghe, nàng nói một tiếng “mẹ”, Tiểu Hi Cảnh theo đó gọi “ma”. Chữ phía sau phát âm không rõ, nhưng ai cũng nghe ra được bé đang gọi mẹ.
Bên cạnh, Tiểu Triêu Mộ trợn tròn mắt, hoàn toàn mờ mịt. Dã Trì Mộ lại kiên nhẫn dạy, bé vẫn không hiểu, trong khi Tiểu Hi Cảnh lập tức bắt chước thêm một câu, còn đòi mẹ xoa đầu. Dã Trì Mộ xoa đầu con, Tiểu Triêu Mộ thì nhìn chằm chằm Tiểu Hi Cảnh.
Chắc Tiểu Triêu Mộ rất muốn học, bé há miệng kêu loạn, không nói được liền oa oa khóc lớn. Cố Tri Cảnh chỉ có thể ôm lên dỗ, nhưng con vẫn ấm ức chảy nước mắt.
Dã Trì Mộ không nhịn được nghĩ, trước kia Cố Tri Cảnh cũng đáng yêu như thế sao?
Hai bảo bối nay đã lớn, sắp tròn một tuổi, không còn là trẻ sơ sinh nữa. Nhưng số lần khóc vẫn nhiều, dỗ mãi mới nín.
Dỗ xong, đôi mắt còn đẫm lệ, nước mắt lưng tròng. Cố Tri Cảnh trong lòng liền “oa” một tiếng, cảm thấy y hệt Dã Trì Mộ, ôm lấy hôn liên tiếp.
Ban đêm, khi hai người chuẩn bị ngủ, Dã Trì Mộ còn đùa Tiểu Hi Cảnh trong nôi, Cố Tri Cảnh ngồi cạnh nghiêm túc dạy Tiểu Triêu Mộ gọi “mẹ”. Bé học chậm hơn, vụng về, nhưng sau hai ngày cuối cùng cũng nói được.
Các nàng lại đặt hai nhóc chung một chỗ, Dã Trì Mộ vừa mấp máy môi, hai bé liền mở to miệng đồng thanh gọi “ma ma”.
Đặc biệt đáng yêu.
“Thông minh thật.” Dã Trì Mộ chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của hai đứa nhỏ, làm cho chúng món ăn phụ yêu thích nhất.
Cố Tri Cảnh quay video lưu lại, chờ sau này các con lớn lên lại xem, còn không quên gửi cho Cố Thế Xương một bản.
Hai người rất ít khi chia sẻ ảnh con lên vòng bạn bè, lo sợ bị kẻ khác bán cho truyền thông. Nếu có chia sẻ cũng chỉ để người nhà và bạn bè tin tưởng được xem.
Hạ Hoan Nhan mỗi ngày đều thúc giục muốn xem video, thậm chí còn đích thân dạy cặp song sinh tập nói, chỉ vào đồ vật mà gọi tên. Sau chữ “mẹ”, từ mà hai nhóc con học được lại là “dì”, khiến Cố Thế Xương cực kỳ bất mãn.
Ông ngoại còn chưa được gọi mà!
Khoảng thời gian đó, cặp song sinh mỗi ngày giống như đi học, phải theo người lớn học nói đủ thứ từ ngữ, đến mức gương mặt nhỏ dần mất đi nụ cười thường trực.
Không ngờ hôn lễ của Hạ Hoan Nhan và Giang Vô Sương lại kịp đúng lúc. Hai thiên thần nhỏ ê a tập nói khá sớm, nên khi dự hôn lễ, các bé đã biết gọi những từ đơn giản như “mẹ”, “mèo”, “dì”, “gia”…
Hôn lễ được tổ chức tại một trang viên du lịch.
Cố Tri Cảnh mặc vest, trước ngực treo một chiếc địu, trong đó là một bé gái mặc váy hồng. Cố Tri Cảnh che chở con hết mực, mà bé con cũng chẳng hề sợ người lạ, gặp ai cũng vỗ tay, vừa thấy Hạ Hoan Nhan đã gọi “dì”.
Khung cảnh hài hòa một cách lạ lùng: một Cố Tri Cảnh nghiêm túc đi cùng nhóc con hoạt bát lanh lợi. Chỉ cần ai nhìn cô lúc này cũng sẽ cảm nhận được một sức hút khó diễn tả.
Tiểu bảo bảo còn nhỏ, lúc cười lên còn lộ ra những chiếc răng nhỏ đang mọc.
Hai nhóc con cũng đặc biệt thích Hạ Hoan Nhan, cứ thấy là gọi liên tục. Cố Tri Cảnh tay đỡ lấy mông con để tránh bé quá phấn khích mà bị ôm chặt.
“Bảo bối nhà ta ngoan quá, làm tim mẹ nuôi tan chảy.” Hạ Hoan Nhan vừa xách váy cưới vừa đi tới xoa đầu bé, giọng nói hiếm khi dịu dàng đến vậy: “Nếu Bảo bối lớn thêm chút nữa, làm phù dâu cho mẹ nuôi thì tuyệt biết mấy.”
“Cô thật lòng tham không đáy.” Cố Tri Cảnh ôm chặt con, nghiêm giọng: “Lúc trước cô còn nói, chỉ cần hôn lễ mà cặp song sinh biết nói thì đã đủ, nên tôi và Trì Trì ngày nào cũng dạy chúng tập nói. Giờ hai đứa đã gọi được, thế mà cô lại đòi thêm, muốn chúng biết đi nữa cơ.”
“A, chẳng qua tôi không muốn để lại tiếc nuối thôi.”
Hạ Hoan Nhan rất muốn ôm tiểu bảo bảo một chút, đáng tiếc cô ấy đã mặc váy cưới. Váy cưới tìm Tần Linh Nguyệt giúp đỡ thiết kế, chiếc váy cưới này là do Tần Linh Nguyệt kết hợp phong cách của hai thế giới để thiết kế.
Ngực đính kim cương , váy bồng lớn, toàn thân phủ đầy ren hoa thêu, tông màu chủ đạo là màu băng hà, đặc biệt giống tính cách của cô ấy, trông thì sắc bén lạnh lùng, lộ ra vẻ điên cuồng, nhưng thực tế đối với người yêu sẽ có chút giấu giếm, thể hiện mặt trí tuệ của mình.
Giang Vô Sương thì lại là kiểu rất dịu dàng, là chất liệu lụa mờ chống phản quang, có chút giống váy cưới lụa satin, nhưng dịu dàng hơn rất nhiều, thiên về phong cách retro, trên đó thêu ngọc trai màu xanh lá cây, đại biểu cho hai người thanh mai trúc đã mã tu thành chính quả.
Đùa xong tiểu bảo bảo, hai người tiếp tục trang điểm, thỉnh thoảng nháy mắt với tiểu bảo bảo.
Tần Linh Nguyệt cũng tham gia hôn lễ, hôm nay cô ấy còn giúp cô dâu tạo hình. Trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý:
“Bộ váy này của tôi, trong giới váy cưới tuyệt đối được coi là hàng hiệu. Không nói quá, sau này còn có thể vào hẳn bảo tàng. Cô biết không, tôi đã dành trọn hai năm để lắng đọng, mỗi ngày đều học tập văn hóa, cuối cùng mới tạo ra được một tác phẩm đỉnh cao như thế này. Người thường thì làm sao có bản lĩnh đó.”
Từ khi các nàng có thể tùy ý xuyên không đến nay đã tròn sáu năm, con của Dã Trì Mộ cũng đã gần một tuổi. Thỉnh thoảng, Tần Linh Nguyệt vẫn chạy sang thế giới kia, lấy danh nghĩa học tập văn hóa ở nhà Tần Lĩnh Nguyệt. Hai chị em phối hợp kín đáo chẳng khác nào làm trộm: người này ra ngoài thì người kia lập tức ẩn thân, luôn cẩn thận giấu giếm, sợ bị người khác bắt gặp mà không thể giải thích được chuyện giống hệt nhau.
Điều kỳ lạ hơn cả là suốt những năm này, Tần Linh Nguyệt lại hoàn toàn không yêu đương, đến cả một tin đồn tình ái cũng chẳng có.
Dã Trì Mộ bế bé con đến gần, tò mò hỏi:
“Cha mẹ cô dạo này không thúc giục kết hôn sao? Tôi còn thấy cha cô từng đăng vòng bạn bè tìm bạn trăm năm cho cô đấy.”
Tần Linh Nguyệt chỉ đáp lại nàng bằng một biểu cảm nghẹn ngào, sau đó thở dài:
“Không còn cách nào, giờ tôi chẳng còn hứng thú với thứ tình yêu sương khói ấy nữa.”
Trước kia, một tuần cô ấy có thể thay mấy bạn gái, khiến cha mẹ ngày nào cũng trách móc là không đứng đắn, bắt phải ổn định lại. Ấy vậy mà hiện tại, cô sống nghiêm túc đến mức cha mẹ lại đổi giọng, ngày nào cũng đăng vòng bạn bè tìm bạn đời giúp con gái.
Ban đầu, Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh vốn không quen biết cha mẹ Tần Linh Nguyệt, chính họ chủ động kết giao, còn nhờ hai nàng “dạy dỗ” con gái một chút, mong sớm chịu ổn định tình cảm rồi sinh cho họ một đứa cháu để bế bồng.
Lúc này, Tần Linh Nguyệt cúi xuống, ngón tay khẽ chạm vào má Tiểu Triêu Mộ. Con bé chăm chú nhìn, miệng ê a gọi: “dì, dì”. Tần Linh Nguyệt bật cười, nghiêng người trêu chọc, nói:
“Tôi với em gái Tần giờ tư tưởng y hệt nhau, yêu đương đều là chuyện vớ vẩn, phụ nữ thì nên sống thật tiêu sái.”
“Em gái Tần của cậu hiện đang đi xem mắt đó.” Cố Tri Cảnh xen vào.
“Cái gì?” Tần Linh Nguyệt sững sờ ngẩng đầu, gương mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Cô ấy kéo lại chiếc áo choàng vừa trượt xuống, lắp bắp:
“Không thể nào… cô ấy đi xem mắt gì chứ? Với khuôn mặt xinh đẹp đó, chẳng phải quá lợi cho người ta sao!”
“…” Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh cùng lúc nghẹn lời.
Tần Linh Nguyệt hừ một tiếng, giọng mang theo ý chê trách:
“Quá hư hỏng rồi.”
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, lại nói tiếp:
“Bình thường đều là tôi sang bên đó, bao giờ thử để cô ấy qua đây một lần, để được xem thế giới này thế nào. Vừa hay hôm nay bác sĩ Hạ kết hôn, chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, hay hôm nay đưa cô ấy qua luôn?”
Dã Trì Mộ cười, nói thẳng:
“Cô sợ cô ấy xem mắt thành công nên định trực tiếp bắt về à? Đúng là gian xảo.” Nàng nhìn dáng vẻ phong tình của Tần Linh Nguyệt, kết luận: “Cô thật gian xảo.”