XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU - CHƯƠNG 145
Nụ hôn này, khiến hai người phía dưới sững sờ.
Sững sờ thì thôi đi, nhưng vì muốn đứng vững, hàng ngày quá căng thẳng làm cho miệng cứ cọ qua cọ lại, cọ đến ướt nhẹp.
Rất khó khăn hai người mới hốt hoảng đứng thẳng người dậy.
Cả hai đều muốn cầm khăn giấy lau đi chỗ lúng túng, đáng tiếc họ đang mặc váy lễ, vừa không có túi, cũng không mang theo khăn giấy.
Cuối cùng hai người đều nghiêng đầu, quay lưng đi, giơ cánh tay lên lau miệng.
Trên lầu, Cố Tri Cảnh cũng sững sờ, miệng bị Tiểu Triêu Mộ dùng sức cắn một cái. Trong lòng còn ôm Tiểu Hi Cảnh, Tiểu Hi Cảnh nhìn chằm chằm Tiểu Triêu Mộ, sau đó vươn tay vỗ lên mặt Tiểu Triêu Mộ, Tiểu Triêu Mộ buông miệng ra nhìn Tiểu Hi Cảnh, con bé đưa tay cũng định vỗ lại.
Dã Trì Mộ vội ôm Tiểu Triêu Mộ về, tránh hai đứa trẻ đánh nhau. Tay nàng che chở eo tiểu bảo bảo, ánh mắt rơi xuống phía dưới, hai người ngây người, không biết nên giải thích hiện tượng này thế nào.
Tiểu Triêu Mộ nắm lấy vai Dã Trì Mộ, “Mẹ mẹ!”
Biểu thị bé đã hôn mommy.
“Không thích hợp với trẻ em… Trẻ nhỏ không nên xem, đi nhanh lên.” Dã Trì Mộ che mắt Tiểu Triêu Mộ, vội vàng xuống cầu thang.
Cố Tri Cảnh cũng theo xuống, nhìn hai người phía dưới, cô lắc đầu, nói: “Hai người thật biết làm gương, tiểu bảo bảo đều học theo hư rồi.”
Tiểu Hi Cảnh ôm cổ mommy, gục trên vai gọi: “Dì, hôn.”
“Hôn!”
Biểu cảm của hai Tần Linh Nguyệt đều rất phức tạp, cũng không dám nhìn tiểu bảo bảo, nhất là Tiểu Triêu Mộ. Tiểu Triêu Mộ cũng theo đó đang gọi: “Dì dì, hôn hôn.”
Tần Linh Nguyệt đưa tay che mặt, cô nghĩ đến việc đánh đòn phủ đầu, “Cố Tri Cảnh, mau mang tiểu bảo bảo nhà cậu đi đi.”
“Phải, phải mang đi, không mang đi nữa tôi sợ nó học hư, thật không biết sau này nhìn hai người còn có thể học được cái gì.” Cố Tri Cảnh đưa tay che mắt Tiểu Triêu Mộ. Cô bình thường hôn Dã Trì Mộ đều là lén lén lút lút, chưa bao giờ trắng trợn như vậy, không ngờ lại bị hai người này làm cho hư.
Tuy nhiên, nói như vậy, sau này Cố Tri cảnh có thể trước mặt tiểu bảo bảo mà hôn Dã Trì Mộ không?
Cố Tri Cảnh ôm con vội vàng lên xe.
“Vợ ơi.” Cố Tri Cảnh gọi Dã Trì Mộ bên cạnh.
Dã Trì Mộ không phản ứng, trông biểu cảm rất không tốt.
“Mẹ ơi?” Cố Tri Cảnh tiếp tục gọi.
Dã Trì Mộ ngẩng đầu, miệng Tiểu Triêu Mộ liền hôn lên miệng Dã Trì Mộ.
Cố Tri Cảnh không nói gì.
Tiểu Hi Cảnh nhìn thấy cũng học theo muốn đến gần mẹ. Hai bảo bối cùng nhau hôn, bẹp bẹp hôn lung tung trên mặt Dã Trì Mộ.
Lần này đến lượt Cố Tri Cảnh trợn to mắt, “Có thể chừa cho mommy một chỗ không?”
Hai bảo bối không nghe thấy, Cố Tri Cảnh liền ôm Tiểu Hi Cảnh qua, cho bé một viên kẹo. Tiểu Hi Cảnh nhìn chằm chằm viên kẹo, gần đây bé đang mọc răng, thấy cái gì cũng muốn cắn.
Cố Tri Cảnh lại đi nhìn Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ nhìn cô, biểu cảm muốn cười không cười, cuối cùng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố Tri Cảnh ôm cả Tiểu Triêu Mộ trong lòng nàng qua, cô đặt hai đứa trẻ chung một chỗ, rồi ném cho hai đứa một cây kẹo mút để chơi.
Sau đó, Cố Tri Cảnh cầm khăn giấy lau môi Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ nghiêng đầu, Cố Tri Cảnh tiếp tục giúp nàng lau, Dã Trì Mộ né hai cái, Cố Tri Cảnh vẫn lau cho nàng rất sạch sẽ.
Sau đó cô in môi mình lên, Dã Trì Mộ trốn không kịp bị cô hôn được. Cố Tri Cảnh đè nàng hôn, tài xế bên ngoài định lên xe đều phải dừng lại.
Dã Trì Mộ siết nắm đấm đập mạnh lên vai cô hai cái, không bao lâu Dã Trì Mộ lại thu tay về, để mặc cô. Cố Tri Cảnh hôn thế nào cũng không đủ, hôn xong còn dán mặt vào mặt nàng, hậm hực trừng mắt nhìn nàng.
Cố Tri Cảnh mím môi, rồi quay đầu lại, hai đứa con gái đều nhìn chằm chằm cô, Cố Tri Cảnh cũng không sợ xấu hổ, chỉ nói: “Tại hai dì của các con đấy.”
Hai người họ đối với việc giáo dục con cái kiểm soát đặc biệt nghiêm ngặt. Trẻ con đang trong giai đoạn học hỏi, các nàng sẽ không làm những chuyện quá đáng. Chuyện gì thật sự quá đáng đều làm xong lúc hai bảo bối chưa có ý thức, sau này các nàng rất ít khi thân mật trước mặt con, thỉnh thoảng dạy học mới có thể hôn lên má.
Hay thật.
Hôm nay toàn bị hai người họ Tần làm cho hỏng hết.
Ôi.
Dã Trì Mộ lúc đầu thấy tiểu bảo bảo hôn Cố Tri Cảnh, Dã Trì Mộ còn cảm thấy kỳ kỳ, dù sao mẹ là mẹ, bạn đời là bạn đời, hiện tại lại không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.
Tài xế ở bên ngoài hỏi có thể lái xe được chưa, Dã Trì Mộ gật đầu, tài xế đẩy cửa xe ra ngồi vào ghế lái.
Cố Tri Cảnh lấy kẹo trong tay con đi, để tránh quán tính của xe làm tổn thương yết hầu của con gái.
Hai người họ mỗi người quản một đứa, tiểu bảo bảo ăn đến tay ướt nhẹp, Cố Tri Cảnh giúp các con lau sạch sẽ, cầm hai chiếc chuông tay cho hai đứa chơi, hai tiểu bảo bảo so dao.
Dã Trì Mộ cũng không vội, hướng ra bên ngoài nhìn lại, Tần Linh Nguyệt và Tần Lĩnh Nguyệt vẫn đứng ở cửa khách sạn, trông không biết làm sao.
Cố Tri Cảnh nói: “Hai người này có manh mối yêu đương rồi, còn thiếu một tia lửa nữa thôi.”
Dã Trì Mộ tán đồng, nói: “Ngày đó uống say rồi căng thẳng là tốt. Tần Linh Nguyệt lãng tử như vậy, hiện tại thế mà lại không biết làm sao như một đứa trẻ con mờ mịt đứng ở đó, em còn tưởng rằng cô ấy sẽ chủ động xuất kích.”
“Dù sao trông cũng giống hệt nhau.” Cố Tri Cảnh nói.
Tiểu Triêu Mộ cứ nhìn cô chằm chằm, Cố Tri Cảnh nhất thời không nghĩ ra từ ngữ, cô nói: “Vẫn đủ ngốc manh.”
Tiểu Hi Cảnh vui vẻ cười hắc hắc.
Cố Tri Cảnh xoa đầu con, “Bảo bối, mommy lại không phải đang khen con.”
Hai bảo bối tính cách không giống nhau, Tiểu Triêu Mộ lúc còn sơ sinh rất hoạt bát, lớn lên lại tương đối trầm lặng, mỗi lần nói chuyện con bé đều không bắt được nhịp.
Cố Tri Cảnh hỏi: “Em nói con bé giống em hay là giống chị.”
“Chị đi, nó không thường nói chuyện, chị cũng không thường nói chuyện với người khác.” Dã Trì Mộ nói, Cố Tri Cảnh vẫn là tính tình cũ, chỉ là nói nhiều với nàng.
“Chị cảm thấy giống em, em trước kia đối với chị chính là thờ ơ lạnh nhạt, thật lạnh lùng.” Cố Tri Cảnh nói.
Tiểu Triêu Mộ hết sức chuyên chú chơi đồ chơi của mình, thỉnh thoảng nhìn xem hai người mẹ, nhiều lúc hơn là tự mình chơi, Cố Tri Cảnh đang lén lút đi qua hôn lên má Dã Trì Mộ, “Vợ ơi…”
Dã Trì Mộ nói: “Chị nói nhỏ thôi, đừng để hai đứa học được.”
“Học được thì học được thôi, đang đến giai đoạn tập nói mà.” Cố Tri Cảnh ôm lấy bà xã thân yêu của mình, không muốn làm giáo viên trước mặt con. Sau này các nàng muốn làm một cặp vợ vợ mẫu mực, chỉ có hai mẹ ngọt ngào, con cái mới có thể hiểu được tình yêu.
Lúc các nàng sắp đến sân bay, nhận được điện thoại, số của Tần Linh Nguyệt, giọng của Tần Lĩnh Nguyệt, “Hai người các cô mặc kệ tôi à? Tôi đột nhiên bị các cô đưa tới, bây giờ cứ để tôi ở đây mặc kệ sao?”
“Không phải có Tần Linh Nguyệt sao?” Cố Tri Cảnh hỏi, “Cô không muốn ở cùng cô ấy à?”
Lời này hỏi được quá có ý nghĩa khác, giọng Tần Lĩnh Nguyệt lạnh đi mấy độ, nói: “Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không.”
“Cô không ở cùng cô ấy sao?” Cố Tri Cảnh nói lại một lần nữa.
Tần Linh Nguyệt ở bên cạnh tiếp lời, nói: “Tôi muốn cô ấy ở cùng tôi, nhưng cô ấy không mấy vui lòng, hay là hai người các cậu cúp điện thoại đi, có gì tôi đến gánh chịu.”
Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ cũng không đoán được thái độ bên kia, sợ Tần Lĩnh Nguyệt tức giận, người là do bọn họ cùng nhau đưa đến, họ chắc chắn phải sắp xếp chu đáo cho Tần Lĩnh Nguyệt.
Dã Trì Mộ nói: “Cô nếu muốn đến đây, có thể trực tiếp để khách sạn phái xe đưa cô đến, chúng tôi đã nói chuyện với khách sạn rồi, chúng tôi ở sân bay Hồng Dương.”
Nói như vậy xong, hai người họ đến sân bay.
“Chúng tôi đổi vé máy bay nhé? Giúp cô đặt một vé?”
Tần Linh Nguyệt nói: “Cô ấy không có thẻ căn cước, nhưng tôi cách đây một thời gian đã mua một chiếc máy bay tư nhân… Nếu không ngại, tôi có thể cho cô ấy lái chơi.”
Tần Linh Nguyệt không mấy khi chơi các môn mạo hiểm, máy bay chuẩn bị cho ai không cần nói cũng biết. Câu nói này càng giống như là cho Tần Lĩnh Nguyệt một bậc thang để xuống. Tần Lĩnh Nguyệt không nói chuyện, Tần Linh Nguyệt tự tác chủ trương dũng cảm cúp điện thoại.
Cố Tri Cảnh nhìn điện thoại nhíu mày.
Tiểu Hi Cảnh nghe thấy âm thanh liền gọi “Dì”, Cố Tri Cảnh véo mũi con, “Rất nhanh hai dì của con cũng phải thành đôi thôi.”
Dã Trì Mộ cũng cười, nàng lấy điện thoại ra nhận một video, chờ xe ổn định rồi mới cầm video nhắm vào tiểu bảo bảo, nói: “Điện thoại của ông ngoại tới.”
Hai bảo bối nhìn thấy Cố Thế Xương lại cười lại lắc tay, ngay cả Tiểu Triêu Mộ cũng rất hưng phấn, sát bên mặt Tiểu Hi Cảnh cùng xem ông ngoại trong video.
Cố Tri Cảnh: “?”
Xem ra Tiểu Triêu Mộ chỉ ngây người với cô.
·
Tần Lĩnh Nguyệt tắt điện thoại, nhanh chóng thay đổi toàn bộ trang bị, làm tốt các biện pháp an toàn, nàng trực tiếp lên vị trí phi công, mở ra nghiên cứu trước đường bay. Nàng hỏi Tần Linh Nguyệt đang chậm rãi phía sau, “Cô xong chưa.”
Tần Lĩnh Nguyệt ở phía sau làm tốt mọi chuẩn bị, dù nhảy cũng đã mang lên, cô thắt dây an toàn, “Chờ một chút, được rồi… Đây là lần đầu tiên tôi ngồi loại máy bay này.”
“Cô mua máy bay mà không để người ta đưa cô bay à?” Tần Lĩnh Nguyệt hỏi.
“Không có, chỉ là để người ta bay thử qua, rồi làm mấy lần kiểm tra an toàn.” Tần Linh Nguyệt nói rồi đeo tai nghe lên, tiếng cất cánh quá lớn, ồn ào đến tai nàng.
Tần Lĩnh Nguyệt lái máy bay vẫn còn tương đối ổn, bởi vì sau lưng có người, nàng không làm gì hoa mỹ.
Tần Linh Nguyệt lén lút quan sát nàng mấy lần, phát hiện người phụ nữ này thật sự rất ngầu, chơi các môn mạo hiểm là tinh thần phấn chấn, so với dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng bình thường của nàng có sức hút hơn nhiều.
Có chút giống một cô em gái cá tính.
Tần Linh Nguyệt bất chợt nghĩ đến những người bạn gái trước đây, cô thích những người mềm mại dựa dẫm vào mình, còn người này… Ừm, cô thế mà cũng có chút động lòng.
Tần Linh Nguyệt đã từng yêu đương nhiều, cô đối với tình cảm rất trực tiếp, biết mình khi nào động lòng, khi nào tình cảm đến.
Cô thưởng thức tư thế lái máy bay anh dũng của Tần Linh Nguyệt, nhìn một chút, đột nhiên Tần Lĩnh Nguyệt nói: “Phải chuẩn bị hạ cánh.”
“Đến rồi sao, nhanh vậy?” Tần Linh Nguyệt cúi đầu nhìn, thật đúng là nhà mình, cô đều có chút không thể tin.
Máy bay từ từ hạ xuống, dừng ở bãi đáp máy bay mà Tần Linh Nguyệt xây dựng, chỉ trong vài phút đã an toàn hạ cánh.
Tần Linh Nguyệt nghĩ, trước đó Cố Tri Cảnh còn đưa Dã Trì Mộ đi Nam Cực xem cực quang, chuyến bay này của cô cũng quá ngắn ngủi, cô còn tưởng rằng có thể bay rất lâu.
Thật ra đã bay một giờ, chỉ là cô không phát hiện ra.
Tần Linh Nguyệt xuống máy bay, quản gia trong nhà ra đón, Tần Linh Nguyệt nói thẳng: “Chuẩn bị cho Tần tiểu thư một phòng, còn có quần áo, những thứ tôi đã dặn chuẩn bị trước đó đều chuẩn bị xong chưa.”
“Rồi ạ.” Quản gia lén lút nhìn người sau lưng nàng, không thể không nói, trông quả thật giống hệt nhau, chỉ là khí chất khác biệt. Tần Lĩnh Nguyệt lễ phép gật đầu với ông, quản gia cười đáp lại rồi thu lại tầm mắt, làm một tư thế mời.
Tần Lĩnh Nguyệt tay đút trong túi quần, nhìn căn phòng của nàng, ánh mắt không nhìn lung tung, đi theo Tần Linh Nguyệt thẳng vào phòng khách.
Trên bàn đặt một hộp quà, Tần Linh Nguyệt trực tiếp ngồi lên ghế sofa, nặng nề ngả người vào trong, cô hít thở nặng nề, nói: “Nghỉ ngơi một chút trước.”
Tần Lĩnh Nguyệt ngồi rất thẳng, nàng chỉ nhìn Tần Linh Nguyệt, ánh mắt vẫn như cũ không nhìn loạn, cũng không đánh giá môi trường xa lạ này.
Tần Linh Nguyệt vốn đang rất mong chờ đánh giá của nàng, lúc này không đợi được trong lòng có chút tiếc nuối, cô thở dài đi lấy túi quà trên bàn, từ bên trong cầm một chiếc hộp đẩy qua, nói: “Đây là điện thoại, cô cầm dùng đi.”
Tần Lĩnh Nguyệt chỉ “ừ” một tiếng.
Tần Linh Nguyệt lấy ra ví tiền của mình, từ bên trong rút ra một tấm thẻ, để lên bàn Tần Lĩnh Nguyệt không nhận, cô chủ động đẩy qua, nói: “Đây là thẻ phụ của tôi, cô cầm tùy tiện quẹt.”
Tần Lĩnh Nguyệt không nói chuyện.
Tần Linh Nguyệt chọc người ta ghét, cô cong ngón tay gõ bàn một cái nói, “Cô còn cần gì cứ nói thẳng, tôi một hơi lo cho cô hết.”
Tần Lĩnh Nguyệt vẫn như cũ không lên tiếng.
Tần Linh Nguyệt dỗ người thật ra rất có bản lĩnh, chỉ là cô hoàn toàn không đoán được tâm tư của Tần Lĩnh Nguyệt. Cô nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lĩnh Nguyệt, nói:
“Thôi nào, nói một câu đi tổ tông.”
Tần Lĩnh Nguyệt ngước mắt liếc Tần Linh Nguyệt một cái.
Tần Linh Nguyệt vội nói:
“Hay là cô còn để ý chuyện buổi sáng? Aiz, nghe tôi giải thích, thật sự tôi không hề coi đó là chuyện gì cả. Cũng không cần vì vậy mà xa cách. Chỉ là một nụ hôn thôi, chị em tốt chẳng phải vẫn thường hôn nhau sao? Tôi không để ý, cô cũng đừng…”
“Đó là nụ hôn đầu của tôi.” Tần Lĩnh Nguyệt chậm rãi cất lời.
Con ngươi của Tần Linh Nguyệt lập tức trợn to, bật thốt lên một tiếng “ồ”, ví tiền trong tay cũng rơi bịch xuống đất. Cô sững sờ nhìn Tần Lĩnh Nguyệt, ngón tay không hiểu sao còn hơi run rẩy, trong chốc lát chẳng biết nên đặt tay vào đâu.
“Vậy… cái này, có phải tôi phải chịu trách nhiệm không?”