Cấp Dưới Của Dì - Chương 48
Trời vừa chập choạng tối, cơn mưa rả rích còn đọng lại trên mái hiên. Ngân đứng ngập ngừng trước cửa, hai bàn tay siết chặt, rồi cũng đưa tay nhấn lấy chuông nhà.
Bảo Anh đang cùng Nguyên cho Bắp ăn, nghe tiếng thì ra mở cửa. Vừa thấy Ngân, Nguyên thoáng ngạc nhiên:
– Chị Ngân? Trời mưa vậy mà tới đây… chị có chuyện gì hả?
Ngân cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, giọng khẽ run:
– Em… chị không biết đi đâu hết. Cho em ở lại một lát được không?
Nguyên chưa kịp trả lời thì từ trong nhà, Bảo Anh ló đầu ra, tay còn cầm hộp sữa của Bắp, hỏi:
– Ai vậy bé? … À, Ngân hả?
Ngân nhìn thấy Bảo Anh thì càng khó kìm cảm xúc, nước mắt chực rơi. Bảo Anh vội kéo nàng vào, đưa khăn cho lau tóc, rồi nhẹ giọng:
– Vô đây đi, mưa mà đứng ngoài vậy.
Nguyên bước lại gần, thấy vẻ mặt tủi thân của Ngân thì hơi sốt sắng:
– Có chuyện gì vậy? Ai làm chị Ngân khóc?
Ngân nghẹn ngào, vừa lau mặt vừa lắc đầu:
– Chị… với chị Minh cãi nhau. Chị thấy chị ấy… ôm người khác. Chị không chịu nổi…
Căn phòng lặng đi vài giây. Nguyên nhíu mày, giọng gắt nhẹ vì thương:
– Hả? Dì Minh mà dám như vậy sao? Nhưng… cũng có khi chị Ngân nhìn nhầm đó.
Ngân cúi mặt, giọng run run:
– Nhưng chị ấy còn lớn tiếng với chị… nói mệt mỏi… chị thấy như mình dư thừa vậy.
Bảo Anh đặt tay lên vai Ngân, dịu dàng hơn:
– Thôi, em bình tĩnh đi. Sếp Minh nhiều khi áp lực, có thể nói nặng lời… chứ không hẳn là không thương em.
Nguyên ngồi xuống sát bên, nắm tay Ngân siết chặt:
– Không có chuyện dư thừa đâu. Em thấy dì Minh quan tâm chị nhiều lắm. Nay mai dì ấy thấy có lỗi thì cũng xin lỗi chị thôi.
Ngân nghe vậy thì nước mắt rơi lã chã, đầu tựa vào vai Nguyên. Bảo Anh ngồi đối diện, khẽ thở dài, rồi với tay rót ly nước ấm, đặt trước mặt Ngân:
– Thôi, uống chút cho ấm. Lát nữa em muốn về thì chị đưa về, còn không thì ở đây đêm nay cũng được.
Ngân ngồi thêm một lát, giọng nhỏ nhẹ:
– Chị… cho em ở lại đây một đêm được không? Về nhà ở một mình em…
Bảo Anh gật đầu ngay:
– Được chứ. Chị chuẩn bị phòng trên lầu cho em, nghỉ ngơi đi rồi mai hẵng tính.
Nguyên nhanh nhảu đứng lên:
– Để em dẫn chị Ngân lên.
Ngân gật đầu, khẽ nắm lấy khăn rồi theo bước Nguyên. Bảo Anh nhìn theo, chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu dọn mấy đồ lặt vặt trên bàn.
…..
Sáng hôm sau, Bảo Anh đến công ty như thường lệ. Vừa bước vào thang máy, chị thấy Minh đã đứng trong đó. Hai người thoáng nhìn nhau, bầu không khí như chùng xuống.
Bảo Anh chào khẽ:
– Chào sếp.
Minh gật nhẹ, gương mặt vẫn còn vương vẻ mệt mỏi. Suốt mấy tầng đầu, cả hai im lặng. Đến khi cửa đóng lại lần nữa, Bảo Anh mới chậm rãi cất tiếng:
– Hôm qua… Ngân có qua chỗ em. Con bé khóc nhiều lắm.
Minh thoáng giật mình, đôi mắt khẽ dao động:
– Cổ… qua nhà em sao?
– Dạ. Trời mưa mà vẫn đứng trước cửa, ướt hết cả người.
Bảo Anh thở dài
– Em không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng thật lòng… Ngân yêu sếp lắm. Chỉ là em ấy còn trẻ, nhạy cảm, dễ ghen, dễ tủi thân.
Minh nắm chặt quai túi, giọng trầm lại:
– Chị không cố ý làm em ấy buồn. Nhưng áp lực công việc… rồi cổ nhìn thấy cảnh hiểu lầm… chị có hơi mất kiên nhẫn, lỡ lớn tiếng.
Bảo Anh khẽ lắc đầu:
– Lớn hơn người ta thì phải biết nhẫn nhịn hơn chứ, sếp. Ngân chọn ở bên sếp là đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Có chuyện gì thì giải thích cho rõ, đừng để cổ phải một mình đi tìm chỗ dựa khác.
Minh im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật:
– Chị biết rồi. Cảm ơn em… để chiều nay chị tìm em ấy xin lỗi.
Đúng lúc ấy, thang máy dừng lại. Cửa mở ra, Minh bước trước nhưng dáng vẻ đã bớt căng thẳng hơn.
…..
Chiều hôm đó, khi nắng đã ngả sang màu cam, Minh đứng trước dãy hành lang im ắng của khu chung cư. Cánh cửa trước mắt lặng lẽ. Minh hít sâu một hơi, ngập ngừng rồi mới đưa tay bấm chuông.
Bên trong, tiếng dép lẹp xẹp vang lại, sau đó cửa bật mở. Ngân xuất hiện, tóc xõa rối, đôi mắt sưng mọng như vừa khóc xong. Vừa thấy Minh, nàng thoáng khựng, rồi toan đóng cửa lại.
– Ngân… đợi chút.
Minh vội đưa tay chặn
– Chị chỉ muốn nói vài lời thôi.
Ngân đứng yên, môi mím chặt. Giọng nàng khàn đặc:
– Còn gì để nói nữa đâu? Em… biết mình phiền, không có tư cách nói chuyện với chị…
Minh lắc đầu, ánh mắt không giấu được vẻ hối hận:
– Em nhìn nhầm thật đó. Hôm đó cô gái kia té, chị chỉ đưa tay đỡ… không có chuyện gì khác hết. Chị nóng giận quá nên lỡ lời, chị xin lỗi.
Ngân cắn môi, hạ ánh mắt xuống sàn gạch lạnh lẽo:
– Chị biết em thấy cảnh đó khó chịu như thế nào không… vậy mà chị nặng lời với em. Em thấy… mình thừa thãi trong đời chị.
Trái tim Minh như thắt lại. Chị bước tới gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của Ngân:
– Ngân à, em không thừa thãi đâu. Em quan trọng với chị… quan trọng hơn bất cứ điều gì. Chị chỉ sợ mình không đủ tốt để cho em hạnh phúc thôi.
Ngân ngước lên, đôi mắt đỏ hoe vừa trách vừa thương. Một lúc lâu, nàng không kìm nổi nữa, bật khóc òa, ngã vào vai Minh:
– Em ghét chị… nhưng em cũng không bỏ chị được.
Minh ôm chặt lấy nàng, bàn tay run khẽ vuốt mái tóc mượt. Căn hộ nhỏ bỗng chìm trong thứ tĩnh lặng ấm áp, chỉ còn tiếng thổn thức của Ngân và nhịp thở gấp gáp của cả hai.
– Chị hứa… từ nay có chuyện gì sẽ giải thích cho em hiểu, không lớn tiếng với em nữa.
Minh thì thầm bên tai.
Ngân khẽ gật đầu, ôm chặt hơn, như sợ nếu buông ra thì người kia sẽ biến mất mãi.
HẾT CHƯƠNG 48