Giữa Hai Mùa - O5
buổi sáng trong rừng khi không có tiếng súng, nghe sao lạ. chỉ có tiếng chim rừng, tiếng lá khô lạo xạo dưới chân, và tiếng gà đâu đó vọng lại từ mấy nóc lán tạm. thái xách thùng đi lấy nước, chân vẫn còn đau âm ỉ sau cú ngã mấy hôm trước, nhưng chẳng đến mức tập tễnh. chỉ là đi chậm hơn mọi khi.
giếng ở cuối trạm, nước trong vắt, lạnh buốt cả tay. em vừa cúi người múc nước, vừa ngẩng đầu lên thì thấy trân đang giũ áo bên kia, chiếc áo trắng bạc màu giặt kỹ, bàn tay nhỏ mà mạnh mẽ cứ xoay xoay trong nước.
” chào buổi sáng, em dậy sớm ghê. “
trân lên tiếng trước, giọng không lớn, nhưng đủ nghe rõ giữa khoảng tĩnh mịch.
thái gật đầu, nhìn xuống thùng nước:
” em không ngủ thêm được nữa. ổ nằm sát bếp, nóng hầm hập cả đêm.”
trân cười nhẹ:
” lát nữa có phiên nấu ăn, vậy là hợp. chị bị phân nửa ngày nay.”
“em cũng thế,”
thái nói, rồi cúi xuống múc thêm một gáo.
không ai nói gì thêm trong một lúc. chỉ có tiếng nước nhỏ xuống thành thùng, và tiếng lá rụng tách tách như có con sóc chạy qua. không khí trong, hơi sương còn vương trên mép lá. mọi thứ yên bình đến mức thái gần như quên rằng mình đang ở giữa chiến khu.
.
trân với thái về tới bếp thì củi đã xếp sẵn, gạo ngâm trong thau nhôm. mấy chị ở trạm rảnh hơn nên tranh thủ ra ngoài hái rau rừng, chỉ còn hai người lo bữa sớm. trân bảo thái ngồi xuống nghỉ chân, nhưng thái lắc đầu, vẫn quen tay làm hơn là ngồi không.
” em biết nấu cơm không đấy?”
trân hỏi, nửa đùa.
thái chống tay lên gối, cười nhẹ:
” biết… khê.”
trân bật cười, lắc đầu:
“vậy thôi nay để chị trông nồi. không ai trong trạm muốn ăn gạo cháy đâu.”
thái nhặt củ khoai vùi trong đống tro từ tối hôm qua, giọng đều đều:
” lúc nhỏ có lần nấu cơm khê cả nồi, má không nói gì, chỉ gắp cho em cái đáy nồi rồi bảo: ‘ thôi kệ, lần sau khéo tay hơn là được.'”
trân ngừng tay một chút, nhìn qua thái. nắng buổi sớm chiếu nghiêng, làm lộ vệt khói mờ trong bếp, cả hai chìm vào một khoảng yên không ai cố tình tạo ra.
“má em hiền ha,”
trân nói, giọng chậm lại.
” chị mà khê cơm hồi đó là bị bà ngoại lấy đũa gõ tay rồi. “
thái cười:
” chị khê cơm thiệt hả?”
” ờ, hồi mười sáu, chị vô quân y mà còn vụng thấy mồ. có lần tiêm cho thương binh, kim đâm ngược chiều, bị ông thượng sĩ mắng muốn độn thổ luôn.”
” sau chị vẫn theo ngành?”
” sợ thiệt đó nhưng mà thấy người ta đau, không làm gì được, mới thấy mình sợ thì có ích gì đâu.”
thái nhìn chị, ánh mắt như có gì đó thoáng qua. chị trân – người luôn bình tĩnh, giỏi giang – cũng từng sợ, từng run tay, từng bị mắng. cũng là người bình thường, không phải tượng gỗ như thái vẫn nghĩ.
” thế giờ chị còn sợ không?”
thái hỏi.
trân mỉm cười, khuấy nồi cháo:
” sợ chứ. chị đâu phải gan lì. nhưng giờ chị không chạy nữa.”
thái im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“em cũng đang tập… không chạy.”
.
cháo chín, trân múc ra chén, rút trong túi ra một củ khoai nhỏ đã nướng chín.
” hồi chiều chị giấu được củ. ăn đi, ngọt lắm.”
thái cầm lấy, không nói gì. một lúc sau mới lên tiếng:
“cám ơn chị.”
trân không đáp, chỉ gật nhẹ. cả hai ngồi bên bếp, im lặng trong cái yên bình ngắn ngủi của buổi sáng hiếm hoi, giữa chiến khu chưa biết ngày mai sẽ ra sao.