Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Prev
Next

Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - CHƯƠNG 59

  1. Home
  2. Một Ánh Nhìn, Vạn Năm
  3. CHƯƠNG 59
Prev
Next

“Kỷ lão sư? Kỷ lão sư?”

Kỷ Tú Niên hoàn hồn: “Xin lỗi.”

Phương Tầm nhắc nhở nàng về thời gian: “Còn nửa tiếng nữa là chúng ta phải ra ngoài rồi. Chúng ta phải nhanh lên thôi!”

Kỷ Tú Niên gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Học kỳ mới bắt đầu, khoa Nghệ thuật của Ninh Đại đã tổ chức một chuyến đi xem triển lãm ở nước ngoài.

Vốn dĩ theo quy định, Phương Tầm không đủ tiêu chuẩn để đi, nhưng Kỷ Tú Niên đã giành cho cô nàng một suất. Phương Tầm kích động đến mức cả đêm không ngủ được, vô cùng trân trọng cơ hội lần này, vừa xem vừa ghi chép.

Kỷ Tú Niên lại không có được một nửa sự chuyên chú của cô nàng.

Ánh mắt nàng lướt qua từng bức tranh, nhưng cũng chỉ là lướt qua, trong lòng không có lấy nửa phần cảm xúc thưởng thức nghệ thuật.

Điện thoại rung lên.

Nàng nói với Phương Tầm một tiếng, rồi ra khỏi phòng triển lãm để nghe điện thoại: “An Dương, sao rồi con?”

Hai ngày trước, Kỷ An Dương nói với nàng rằng Chu Lang dường như đã xảy ra chút sự cố.

Nhưng vẫn chưa thể xác nhận được, bởi vì Chu Hưởng vẫn y hệt như ngày thường, ăn uống bình thường. Nếu chị gái ruột thật sự xảy ra chuyện, cậu ta không nên có biểu hiện như vậy.

Kỷ An Dương lo lắng sẽ gây ra một chuyện hiểu lầm tai hại, nên đã nói sẽ tiếp tục hỏi Chu Hưởng… dường như cậu chắc chắn rằng nàng nhất định sẽ quan tâm đến chuyện này.

“A Hưởng hình như thật sự không biết, cậu ấy còn hỏi con có phải nhầm lẫn không… Không chỉ không biết, con còn gặp mẹ cậu ấy, dường như cũng không có gì bất thường cả. Lát nữa con sẽ hỏi lại… ba con.”

Một lúc lâu sau, Kỷ Tú Niên mới nói: “Không cần hỏi nữa đâu.”

Vốn dĩ… chuyện này cũng không đến lượt nàng quản.

Kỷ An Dương dường như có chút bất ngờ với phản ứng của nàng: “Vậy sao ạ… được rồi, con biết rồi.”

Kỷ Tú Niên cúp điện thoại.

Hai mươi phút sau, Phương Tầm đi ra.

“Đóng cửa rồi, Kỷ lão sư chúng ta về thôi?”

“Ừm, đi thôi.”

“Để em xem bản đồ.”

“Không cần đâu, tôi nhớ đường về khách sạn.”

Phương Tầm sững người: “Cô quen thuộc nơi này lắm à?”

Kỷ Tú Niên khựng lại: “Không hẳn là quen thuộc, chỉ là đã đến đây từ rất lâu rồi.”

“Vậy thì khả năng định vị của cô cũng tốt quá đi mất.”

“Cũng tàm tạm, đường sá của thành phố này không có nhiều thay đổi lớn.”

Đèn đỏ chuyển sang xanh.

Kỷ Tú Niên: “Đi thôi.”

Hách Thư Du đã sắp xếp ở đây. Sau sự kinh ngạc ban đầu, nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Trước khi đăng ký, nàng mới để ý đến điểm đến. Đây là… thành phố mà Chu Lang đã định cư sau khi ra nước ngoài.

Trở lại sảnh khách sạn, quả nhiên gặp được người quen.

Phương Tầm cười chạy tới: “Trợ lý Nhạc! Sao anh lại ở đây!”

Nhạc Thành mặc vest đen, trông cao ráo, tuấn tú, anh cười với cô nàng: “Viện trưởng Hách đã gọi cho tôi, khách sạn là do tôi đặt, tôi qua đây xem xét việc sắp xếp. Nếu có vấn đề gì, xin hãy liên hệ với tôi ngay.”

Anh chỉ nói chuyện với Phương Tầm, không hề liếc nhìn Kỷ Tú Niên lấy một cái.

Phương Tầm nhìn sang bên cạnh: “viện phó Chu đâu ạ? Cô ấy có đến không? Thật sự phiền các anh quá.”

Nhạc Thành mỉm cười: “Không sao đâu. Viện trưởng Hách và Chu tổng là sư huynh muội thân thiết mà. Không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.”

Phương Tầm vẫy tay: “Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé.”

Nhạc Thành gật đầu, lúc đi ngang qua Kỷ Tú Niên, anh nhẹ gật đầu, coi như là chào hỏi.

“Kỷ lão sư, em phát hiện ra…”

“Xin lỗi, tôi có việc phải ra ngoài một lát.”

Kỷ Tú Niên không nói thêm gì với Phương Tầm, nàng ra bãi đỗ xe gọi Nhạc Thành lại: “Trợ lý Nhạc.”

Bước chân Nhạc Thành khựng lại, anh xoay người, lịch sự mỉm cười: “Giáo sư Kỷ.”

Kỷ Tú Niên nhìn anh, hỏi thẳng: “Cô ấy… bị thương sao?”

Nhạc Thành sững người một chút: “Ừm? Không biết giáo sư Kỷ nghe ai nói, đây chắc là người khác đang nói đùa thôi.”

“Nói đùa?”

“Vâng, Chu tổng mọi việc đều tốt, cảm ơn sự quan tâm của giáo sư Kỷ. Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép về trước xử lý công việc, tạm biệt.”

Kỷ Tú Niên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Nhạc Thành.

Rõ ràng vẻ mặt Nhạc Thành rất bình thường, giọng điệu bình thản, chuẩn mực, nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng lấy điện thoại ra, bấm vào một khung trò chuyện.

.

Chu Lang nhìn chằm chằm vào vô số tin nhắn trên điện thoại, không có ham muốn bấm vào xem từng tin một, cô bấm thoát ra.

Đầu ngón tay theo bản năng lướt xuống, nhưng sau khi xóa bạn tốt, lịch sử trò chuyện đã biến mất.

Dù rằng họ cũng chẳng nói chuyện được mấy câu.

Cô thực ra bị thương không nặng lắm.

Nhưng bác sĩ vẫn bảo cô phải ngồi xe lăn.

Ngồi lâu, cô thấy mệt, dựa vào tay vịn xe lăn ngủ thiếp đi.

Cô mơ thấy ngày xưa, cô và Kỷ Tú Niên cùng nhau đi leo núi.

Khi đó họ vừa mới yêu nhau không lâu, cô lúc nào cũng muốn dẫn nàng đi chơi.

Lần đó, trên núi có một ngôi chùa, có thể thả đèn trời cầu nguyện.

Cô đã kéo Kỷ Tú Niên viết một tờ giấy rồi thả đi. Buổi tối vẫn cắm trại trong lều.

Trước khi đi, cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ là vừa hay gặp phải trời mưa bão sấm sét, ngủ đến nửa đêm lều bị sập, rất nhanh cả người đều ướt sũng.

Họ đã bị lạc trong núi, cũng không tìm được chỗ trú ẩn.

Chỉ có thể mò mẫm tìm đường trong cơn mưa to.

Cô đã xin lỗi Kỷ Tú Niên: “Xin lỗi… là do mình làm không tốt.”

Nhưng Kỷ Tú Niên lại cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Không có đâu, đây là một trải nghiệm chưa từng có.”

Cô lại cứng đầu: “Mình… cậu có chia tay với mình không?”

Kỷ Tú Niên sững người, lắc đầu: “Cậu không cần phải hoàn hảo mọi chuyện, xuất sắc vượt trội, càng không cần phải yêu cầu bản thân không được phạm sai lầm trước mặt mình…”

“Thật à?”

“Ừm…” như thể đang ngượng ngùng, cô gái dừng lại, trong cơn mưa to, giọng nói của nàng linh hoạt, thanh thoát và dịu dàng, “Mình thích sự chân thật của cậu, tính xấu của cậu, cả lúc cậu tức giận trong mắt mình cũng đều đáng yêu.”

Là sự linh động, đầy sức sống.

Là thứ mà nàng chưa bao giờ có được.

Mưa như trút nước, Chu Lang sững người một lúc.

Đáng yêu… thật là một từ mềm mại.

Chưa từng có ai hình dung cô như vậy.

Hồi nhỏ, cô đã nghe thấy họ hàng hoặc là cảm thán, hoặc là tiếc hận mà nói, tiếc là cô không phải con trai, sau này gia sản không biết do ai thừa kế. Dù cha mẹ chưa bao giờ nói gì, nhưng từ lúc đó, cô đã yêu cầu bản thân phải làm tốt hơn một đứa con trai, cứ thế mà hình thành nên tính cách kiêu ngạo, hiếu thắng.

Cô luôn theo đuổi sự hoàn hảo, bất kể là trước mặt cha mẹ, hay là ở chỗ thầy cô, bạn bè… chỉ duy nhất ở chỗ Kỷ Tú Niên, là chân thật, cũng tự tại.

Thậm chí không cần che giấu tính xấu của mình, có thể không kiêng nể gì mà làm nũng, bởi vì Kỷ Tú Niên vĩnh viễn dung túng cô.

Đó là lần đầu tiên Kỷ Tú Niên thẳng thắn nói thích, cũng là lần duy nhất.

Lại còn lay động trái tim cô hơn bất cứ lời đường mật nào.

Khoảnh khắc ấy, cô đã kìm nén sự xúc động trong lòng, bởi vì mưa quá lớn, quá không an toàn.

Rất nhanh, bùn đất lăn xuống.

Chu Lang bị một hòn đá lăn xuống làm bị thương ở đùi, không đi nổi nữa. Kỷ Tú Niên đỡ cô, khập khiễng, hai người đi trong ngọn núi đen như mực.

Cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng nói: “Cứ ở lại thế này nữa, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mình không đi được nữa rồi, cậu đi trước đi.”

Kỷ Tú Niên không đồng ý: “Không, khả năng định vị của mình rất tốt, chúng ta có thể ra ngoài được.”

Đi một lúc, gần như là Kỷ Tú Niên cõng Chu Lang đi.

Mưa càng lúc càng lớn, đèn pin của họ cũng sắp hết pin. Cô dựa vào bờ vai mảnh khảnh của nàng, cổ họng nghẹn lại.

Nàng gầy như vậy, lại cõng cô đi không biết bao xa.

Thế là cô lại một lần nữa đề nghị: “Niên Niên… cậu bỏ mình xuống đi.”

Cô gái quay đầu đi. Rõ ràng trong một mảnh tối đen, họ thậm chí không nhìn rõ mặt nhau, nhưng cô lại có thể cảm nhận được Kỷ Tú Niên đang cười với cô, dịu dàng mà kiên định: “Không, mình vĩnh viễn sẽ không bỏ cậu lại đâu.”

Sau này, vết thương ngày càng đau, có mấy lần Chu Lang suýt nữa ngất đi.

Chỉ là không bao lâu sau, cô lại ép mình tỉnh lại.

Mỗi lần vừa mở mắt, là lại thấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, khiến người ta an tâm một cách vô cớ.

Từ khoảnh khắc đó, cô đã nghĩ, đời này chỉ có nàng.

Người yêu dịu dàng, sâu sắc như biển rộng.

. . .

Điện thoại rung lên một cái.

Chu Lang tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn.

Giấc mơ về quá khứ khiến cô cảm thấy buồn bã.

Bao nhiêu năm nay… không phải cô không nghĩ đến việc quên đi Kỷ Tú Niên.

Nhưng lúc nào cũng nhớ đến đêm mưa đó, sương mù, và bờ vai mảnh khảnh.

Và cũng luôn nhớ đến lời Kỷ Tú Niên đã nói với cô, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi cô.

Nhạc Thành vừa từ bên ngoài về, phong trần mệt mỏi: “Chu tổng, đội của Viện trưởng Hách tôi đã sắp xếp khách sạn xong, đã vào ở rồi ạ.”

Chu Lang xoa xoa thái dương: “Ừm.”

Cách đây một thời gian, Hách Thư Du có tìm cô nói chuyện này, cô không muốn dính dáng đến những chuyện liên quan đến Ninh Đại nữa, nên đã giao toàn bộ cho Nhạc Thành sắp xếp.

Nhạc Thành do dự, định nói cho cô biết chuyện hôm nay gặp Kỷ Tú Niên.

Chỉ là trước đây Chu Lang đã nói với anh… không được nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Kỷ Tú Niên nữa.

Cô như thể vừa trải qua một trận ốm nặng, khỏi bệnh rồi, lựa chọn bước về phía trước.

“Bác sĩ khoảng nửa tiếng nữa sẽ qua kiểm tra cho cô.”

“Tôi biết rồi. Bây giờ người khác nghĩ sao, cho rằng tôi bị thương nặng sắp chết à?”

Nhạc Thành không tự nhiên ho khan một tiếng.

Đến giờ anh vẫn còn thấy sợ.

Ngày đó, anh lội qua lớp bụi đất đi tìm cô, thấy khắp sàn nhà là máu, hoang mang rối loạn đưa cô đến bệnh viện, sau này mới biết đó không phải là máu của Chu Lang.

Kết quả kiểm tra cũng không tệ, chỉ bị thương ở chân trái.

Lần trước tai nạn xe bị gãy chân phải, lần này đến lượt chân trái, thật đối xứng.

Vốn dĩ đã định tối đó có thể xuất viện, nhưng Chu Lang lại thay đổi ý định.

Thế là sau khi Nhạc Thành mặt mày sa sầm nói chuyện với bác sĩ nửa tiếng đồng hồ, tin tức truyền về nước là cô đã bị thương nặng không qua khỏi.

Sắc mặt Chu Lang uể oải: “Bên Dĩ Ngưng nói sao?”

“Tiết tổng nói, bảo cô cứ ổn định một thời gian đã. Có cô thu hút sự chú ý của họ, cô ấy cũng dễ dàng đi điều tra xem lô thiết bị đó rốt cuộc có vấn đề ở đâu.”

“Ừm, bảo cậu ấy tra cho nhanh vào, xem xem trong hội đồng quản trị rốt cuộc là ai vẫn còn tà tâm bất tử.”

Nhạc Thành vừa định nói chuyện thì một cuộc điện thoại gọi đến.

“Anh nghe đi.”

Nhạc Thành nhận điện thoại, cúp máy rồi khẽ mở lời: “Tống Kỳ nói, trong nước đã đồn rằng cô… sắp chết rồi.”

Chu Lang không nhịn được bật cười: “Một chốc một lát chưa chết được đâu, phải làm họ thất vọng rồi.”

Nhạc Thành có chút do dự: “Chu tổng… như vậy có phải là quá mạo hiểm không? Mấy cổ đông kia trước nay đều không an phận, cô bây giờ là đang trực tiếp cho họ cơ hội để thử, nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì…”

Sắc mặt Chu Lang nhàn nhạt: “Làm một con bạc cũng không có gì không tốt, không có gì không dám. Anh cứ chặn lại tất cả những người muốn đến thăm tôi. Nhớ kỹ, tôi đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cho phép bất cứ ai vào.”

“Vậy tôi…”

“Gần đây có người lôi kéo anh đúng không? Không sao đâu, anh cứ về nước đi, cứ giả vờ như anh đã chọn phe khác rồi. Chuyện này cũng đừng vội nói với ba mẹ tôi, tôi đoán họ vẫn sẽ tiếp tục giấu đi, anh không cần phải nói, vừa hay đỡ làm họ lo lắng.”

“Vậy cô một mình ở bên này sao?”

“Không sao, không phải có quản gia ở đây sao, còn có Từ Phóng, bên bệnh viện cậu ấy đã sắp xếp cả rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Có rảnh cậu ấy cũng sẽ qua đây.”

“Nhưng…”

Chu Lang hình như có chút chán ghét, phất tay: “Không sao đâu. Thôi được rồi, anh đi làm việc đi.”

.

Buổi tối ở khách sạn.

Kỷ Tú Niên vừa tắm xong, tóc sấy khô được một nửa. Nàng ôm một chiếc gối dựa, ngồi trên sô pha, trên cửa sổ phản chiếu lại bóng hình nàng.

Khung trò chuyện trên ứng dụng mạng xã hội sớm đã chìm xuống dưới cùng.

Nàng quyết định sẽ hỏi thẳng Chu Lang.

Nàng do dự gõ ra dòng chữ đầu tiên: Cô có khỏe không?

Chỉ là trên màn hình lập tức xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.

…Nàng đã bị Chu Lang xóa bạn bè.

Prev
Next

YOU MAY ALSO LIKE

PHÒ MÃ GIA! THỈNH ĐI LỐI NÀY_truyenles.net
PHÒ MÃ GIA! THỈNH ĐI LỐI NÀY
Tháng 7 1, 2025
Những vì sao trong vòng tay tôi
Tháng 8 28, 2025
Mẹ Này, Yêu Con Nhé_truyenles.net
Mẹ Này, Yêu Con Nhé
Tháng 6 24, 2025
Cô Hai Thái Anh
Tháng 8 3, 2025
Truyện Les Hay
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3_truyenles.net
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3
phần 4 Tháng 6 27, 2025
Phần 3 Tháng 6 27, 2025
Đè nhau tới ngạt thở les 18+_truyenles.net
Đè nhau tới ngạt thở les 18+
Chap 7 Tháng 7 8, 2025
Chap 6 (1) Tháng 7 8, 2025
2 Chị Em Chịch Nhau
2 Chị Em Chịch Nhau
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Chỉ Cần Cậu_truyenles.net
Chỉ Cần Cậu
Part 36 Tháng 7 27, 2025
Part 35 Tháng 7 27, 2025
Cô Nàng Les Nữ Sinh Dâm Đãng
Cô Nàng Les Nữ Sinh Dâm Đãng
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Cấp Dưới Của Dì
Chương 60 2 ngày ago
Chương 59 2 ngày ago
bach-hop-vo-nhat-ly-164039181
Vợ Nhặt
Ngoại Truyện Tháng 6 20, 2025
Chương 56 Tháng 6 20, 2025
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
quả dâu số 23 Tháng 6 24, 2025
quả dâu số 22 Tháng 6 24, 2025
Cô giúp việc dâm đãng
Phần 3 Tháng 6 17, 2025
Phần 3 Tháng 6 17, 2025

Comments for chapter "CHƯƠNG 59"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved