Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Tới

Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe - Chương 22

  1. Home
  2. Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe
  3. Chương 22
Lùi
Tới

 

 

Trong cái nắng chiều tà, từng tia nắng vẫn còn đọng trên những chiếc lá xanh, bầu trời cũng từ màu xanh biếc thành cam hồng. Nơi gian nhà chính một người con gái đang đưa đôi mắt trầm tư lẫn chút dịu dàng yêu thương nhìn về hướng người con gái đang gánh nước bên ao. Linh gánh đôi ba gánh lại lấy áo lau đi những vệt mồ hôi đọng trên gò mà. Lâu lâu nó lại ngó vào nhìn xem mợ vẫn ở đó không. Mỗi lần nó quay lại nhìn đều gặp ánh mắt trong veo của mợ nhìn nó. Mợ hay mĩm cười khi thấy nó, Linh cũng khoái cái nụ cười ánh mắt ấy lắm, cứ lâu lâu là lại ngó vào.

Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mỗi khi nhìn vào đó ta có thể biết được mọi thứ. Đôi mắt mợ nhìn Linh là bằng tất cả sự chan chứa yêu thương. Nhưng nó đâu biết được, khi nó quay đi đôi mắt mợ lại ánh lên biết bao nỗi buồn, ưu tư ở đó. Từ hôm mợ từ nhà cậu Phúc về, mợ cứ như thế, chẳng buồn chẳng vui. Nhưng mợ lại không muốn để Linh biết, trước mặt nó mợ cứ tỏ vui vẻ nhưng khi chẳng còn ai mợ lại trở nên tĩnh lặng vô cùng.

“Cộp” một tách trà nóng được đặt sát bên cạnh mợ. Hoà quay qua nhìn, Thuỳ vừa cầm tách trà vừa kéo ghế ngồi xuống.

– chị hai, mần chị hổm rài em cứ thấy chị sao sao vậy cà?

Hoà chầm chậm cầm tách trà lên uống một ngớp, rồi đặt trở lại:

– trà ngon lắm! em mua đâu đó đa?

– chị trả lời em trước đi, đừng có mà né câu trả hỏi của em!

Hoà nhìn em bằng đôi mắt đen láy, đôi hàng mi cong vút. Thuỳ cũng nhìn chị để chờ đợi nhưng nhìn vào đôi mắt này, Thuỳ như cảm nhận được sự buồn bã của chị mình. Đôi mắt mợ như những đám mây u ám trôi qua, đôi lúc chúng tràn đầy ưu tư, như những dòng suy nghĩ vô tận. Nhìn vào đôi mắt này, Thuỳ thấy một chút đau buồn, nhưng cũng có sự ấm áp, như ánh nắng cuối chiều. Thuỳ khẽ gọi:

– chị hai…

– nếu lỡ sau này Linh vẫn không bao giờ nhớ lại được thì sao hả em?

– em thấy mặc dù Linh mất trí nhớ nhưng mối quan hệ cả hai vẫn tốt mà

Hoà thở hắt ra:

– nhưng lúc nào chị cũng cảm giác có một bức tường ngăn cách chị với Linh. Hoàn toàn không giống nhau, Linh bây giờ khác lắm, đôi khi lại e dè chị…

– chị hai đừng suy nghĩ nhiều quá, từ từ Linh sẽ nhớ mà…

– em coi đi gần ba tháng trôi qua, vẫn cứ như thế, nhìn Linh lòng chị không đặng…

– chị hai, đừng gấp, chị cứ như vầy hoài không tốt cho sức khoẻ đâu.

– chị quyết rồi…

Thuỳ nhìn chị mà bất ngờ:

– chị quyết điều chi?

– chị sẽ đưa Linh sang Pháp để điều trị..

– trời đất! rồi chị định nói với cha má thế nào? cha má vẫn chưa biết chuyện chị với Linh đâu đa…

– bên ấy tân tiến lắm, sẽ có cách tốt nhất cho Linh, cứ ở mãi đây rồi chờ đợi, chị sợ sẽ có một ngày vĩnh viễn Linh cũng không biết mình là ai và hơn hết cũng không biết chị thương em ấy bao nhiêu…

Thuỳ rơi vào im lặng, Thuỳ không biết phải nói sao nhưng thấy chị mình cứ như thế cô xót ruột xót gan. Thật tình thì từ đó giờ Thuỳ chưa biết yêu, cô cứ học hành cứ lau đâu vào chuyện chính sự. Cô không biết những người yêu nhau người ta thường nghĩ gì, muốn làm điều gì. Hôm nay thấy chị mình thế này, cô phần nào hiểu được, khi con người thương nhau đến cái độ dám chết vì đối phương thì họ thường nghĩ và muốn làm những điều tốt nhất cho cả hai.

– chị nói với Linh chưa?

Hoà lắc đầu:

– chưa…

– chị cả biết chưa?

– chưa…

– rồi chị định tính sao khi không một ai biết cả, cha má, chị cả, và cả người được đưa đi cũng không biết.

– đêm nay chị sẽ nói Linh, còn về phần cha má, chị sẽ đánh dây thép nói rõ ràng, Linh ngày trước đã cứu chị cha má sẽ không quên ơn em ấy vậy đâu đa.

– nếu chị đã quyết đến độ đó rồi, phận làm em như em chỉ biết cố gắng ủng hộ chị thôi.

Nghe em nói Hoà nắm lấy tay em, đôi mắt ngấn lệ:

– chị cảm ơn em…

Thuỳ đặt tay mình lên tay chị mà an ủi:

– ơn nghĩ chi không biết, bởi vì chị là chị của em, thấy chị cứ vậy lòng em cũng cồn cào lắm.

Hoà mĩm cười lấy tay lau đi vết nước mắt đọng trên khoé mắt.

– Ngọc Thuỳ của chị nay lớn thật rồi, biết ăn biết nói cả rồi…

– chị nói kì khôi, em của chị giờ Án sát sứ ai ai cũng muốn làm thân đó đa, chị không nhớ cậu Phúc đó sao?

– chị nhớ, à mà hôm đó sao em biết chị bên đó mà qua vậy đa?

– hôm đó em đi công sự về định ghé nhà cho mấy anh lính ăn miếng cơm, vào thì nhà không ai hết, hỏi ra mới biết chị cả thì đi về thăm cha má đến nay, chị thì đi qua nhà lý trưởng từ sớm, em đoán ra là có chuyện gì rồi nên mang người qua theo.

– nhưng mà thiết chi em phải qua với chị.

Thuỳ nâng tách trà dùng tay lắc nhẹ ly làm trà trong ly khuấy đọng nhẹ, nói:

– trước đó em đã gặp Phúc tại Gia Định vô tình nghe hắn kể về chuyện của Linh, qua giọng điệu của hắn em đoán hắn không tử tế gì, mở miệng ra là nhà có ông này bà nọ, tính tình thì ương ngạnh, em sợ chị bất trắc gì nên qua với chị.

– vậy là e biết chuyện này lâu rồi sao đa?

– dạ, nhưng vì chuyện chính sự quá nhiều đến giờ em mới về được với chị. Ngày hôm đó khi vừa nghe hắn nói, em đã định về ngay nhưng chuyện ở phủ cứ từ đâu ập xuống khiến em đến tận giờ này mới về được cùng chị.

Nghe những lời em bộc bạch Hoà thấy thương cô em gái út của mình quá. Nhỏ tuổi nhất nhưng lại rất hiểu chuyện, chưa từng khiến hai chị lo điều chi cả. Hai chị thì cứ khiến cô em gái út mình lo sốt vó thôi. Hai chị em cứ thế ngồi nói chuyện nhâm nhi trà cho đến khi bầu trời từ cam hồng biến thành một màu tối mịt.

**

Chiếc đồng hồ quả lắc nơi gian nhà chính cũng đã điểm chín giờ tối. Hoà đang ngồi xếp mấy bộ quần áo vào chiếc vali, mợ vừa xếp suy nghĩ nói sao với Linh, liệu nó có đồng ý cùng mợ sang Pháp. Đang trầm mình suy nghĩ, một cái vỗ vai của Linh khiến mợ giật bắn người.

– mèn ơi, em mần chi đó đa?

– tại tui thấy chị ngồi im thinh thít, tui gọi hoài mà không thấy chị trả lời.

– hả? em có gọi mợ hả?

“trời ơi từ cửa là tui đã gọi rồi” Nó vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa.

Hoà hít một hơi rồi nhìn Linh, hôm nay nó trở về phòng trễ hơn mọi ngày. Nhiều hôm nó cứ trời vừa tối đen là đã thấy nó, hôm nay đến tận chín giờ, mợ chau mày hỏi:

– hôm nay mần chi em vào trễ vậy đa?

– tại tui phụ thằng Tèo lùa trâu về, về xong còn tắm nữa chứ bùn sình sợ dơ phòng chị.

Hoà trừng mắt nhìn nó mà gắt:

– chuyện của Tèo cứ để nó làm hà cớ chi phụ với hợ, còn tắm thì phòng mợ có phòng tắm riêng, sau này không cần tắm phía dưới nữa, phòng dơ thì mợ gọi người lau.

Thấy Hoà khó chịu nó cũng hơi bất ngờ, từ khi nó mất trí đến nay có lẽ đây là lần đầu tiên mợ to tiếng với nó như thế. Gương mắt Linh bí xị xuống như muốn khóc, Hoà thấy mình hơi to tiếng với nó tiến lại gần ôm nó vào lòng. Nó lấy tay đẩy ra, nó không muốn nhận cái ôm của mợ. Hoà có chút đau lòng, nếu là Linh của trước đây dù có giận cũng chưa từng đẩy mợ ra như thế. Trái tim Hoà giường như sắp tan vỡ thật rồi.

Linh nhìn mợ, nó biết nó vừa làm một điều khiến cho mợ buồn. Nó tìm chuyện để lãng đi, nó thấy trên giường có vài bộ đồ xếp dở dang, nó nhìn mợ rồi hỏi:

– chị, chị định đi đâu xa sao mà xếp đồ vậy đa?

Hoà quay lại chỗ giường không nói lời nào, tiếp tục xếp. Linh thấy vậy vội lại gần:

– sao chị không trả lời tui? chị đi đâu hả?

– mợ đi Pháp…

Pháp? Linh vừa nghe xong như có tiếng sấm bên tai.

– sao lại đi, đi với ai?

Hoà nhìn Linh bằng đôi mắt ưu tư, có rất nhiều điều muốn nói với nó. Mợ cứ nhìn nó chẳng biết phải nói nó làm sao cho đặng.

– nè tui hỏi chị đi với ai? sao lại đi? trả lời tui đi chớ đa!

– mợ đi với em.

-HẢ

Linh ngạc nhìn mà hỏi, Hoà nằm lấy tay Linh:

– đúng vậy, mợ sẽ đi cùng em, qua bên đấy tiên tiến sẽ giúp em mau lấy lại trí nhớ.

Linh nhìn Hoà chăm chăm, “Pháp” sao mà Linh nghe lại ghét cay ghét đắng đến thế chứ. Nó không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì nhưng sao mà nghe đến từ đó nó ghét cay ghét đắng. Đột nhiên cơn đau đầu thoáng xuất hiện rồi biến mất. Trong đầu nó hiện lên cái hình ảnh người đàn ông có một vệt sẹo trên mặt một thoáng rồi biến mất. Nó nhanh đến độ Linh chẳng biết hắn là ai, nhưng hình ảnh của gả khiến Linh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nó rút tay lại:

– tui không đi!

Hoà bất ngờ hỏi:

– tại sao chớ? em không muốn nhớ lại sao?

– tui thấy nhớ hay không gì bây giờ tui vẫn sống tốt hay sao, mỗi ngày đều có cơm ăn.

– em không muốn biết quá khứ ra sao hả đa?

Linh vội quay mặt chỗ khác:

– tui nói rồi tui không đi…chị thích chị đi một mình đi!

Hoà nắm chặt hai vai Linh mà kéo nó qua:

– nhìn mợ…chẳng lẽ em không muốn nhớ lại chuyện mợ và em sao?

Linh gạt mạnh tay Hoà ra đứng dậy:

– chuyện tui với mợ có gì chớ? từ từ tui cũng nhớ.

– đến khi nào? Đến khi nào em mới nhớ ra mợ thương em ra sao, và em thương mợ ra sao? HẢ?

Linh nhìn vào đôi mắt Hoà đã ngấn lệ từ lâu, nó không biết bao lâu nữa nó mới nhớ lại, nó cũng chẳng biết phải trả lời Hoà thế nào. Hoà bất lực mà gào lên với nó:

– chỉ có mỗi mợ là biết mợ thương em ra sao thôi, em còn không biết em là ai thì làm sao mà biết được mợ thương em ra sao. Em cứ để mợ chờ đến khi em nhớ ra, vậy em nói cho mợ biết là bao lâu? Một năm? mười năm? Hay cả đời này hả?

– nếu như chị cứ bắt tui qua Pháp, thì tui thà cả đời này không biết mình là ai còn hơn!

– vậy ngay cả việc mợ thương em ra sao em cũng không muốn nhớ lại sao?

– ĐÚNG

Linh dõng dạc đáp lại.

“Chát” Hoà tát Linh một cái. Đôi tay Hoà run bần bật, gương mặt ướt đẫm nước mắt. Linh bị mợ tát, nó đứng im đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn mợ. Hoà nấc lên từng tiếng:

– em ác lắm đa! em ích kỉ lắm, em thấy mợ chờ đợi trong vô vọng hay không? mỗi ngày mợ đều mong rằng ngày nào đó mợ tỉnh lại sau giấc ngủ sẽ nhìn thấy Linh của mợ. Nhưng mà lúc nào cũng như vậy, một người xa lạ với mình vô cùng, dù ngủ chung giường nhưng chẳng cảm nhận được trái tim của họ, em biết khó chịu đến nhường nào không đa?

Cái tát nó không khiến Linh đau nhưng lòng Linh sao lại đau đến thế. Trái tim nó như có một sợi dây quấn chặt lấy khiến nó như sắp nghẹt thở. Đôi mắt nó dẫn đỏ hoen đi, Hoà bình tĩnh lại nhìn vào bàn tay của mình, đôi bàn tay vừa làm đau Linh. Mợ vội đến gần mong được xoa cho Linh. Nhưng mợ bước một nó lại lùi một bước.

– nếu mà tui ác đến vậy thì chị đừng có lại gần tui nữa!

– mợ xin lỗi em…mợ…

– đủ rồi, tui không biết chị là ai cũng không biết tui là ai, thôi thì cứ để tui làm một con hầu dưới xó bếp đi, tui không bắt chị đợi hay chờ tui gì cả. Chị nói đúng, nếu một năm thì không sao nhưng nếu là mười năm hay thậm chí là cả đời này, tui vẫn không nhớ ra bản thân mình là ai, thì có phải chị phí đi cả cuộc đời để chờ đợi điều vô vọng hay sao.

– Linh…

– chị nói… chỉ có chị là biết chị thương tui ra sao còn tui thì không biết điều gì cả. Chị tưởng không biết gì nó dễ chịu lắm sao? Chị biết mỗi ngày tui phải suy nghĩ phải nói gì, làm gì để không khiến chị buồn, bởi vì tui không biết quá khứ tui đã như thế nào…Tui không muốn làm chị buồn dù đó có là vô tình hay cố ý.

Từng câu từng chữ Linh nói ra là từng hàng nước mắt rơi xuống, Hoà thấy Linh khóc nước mắt Hoà cũng rơi theo. Hoà biết lúc nóng giận đã làm cái điều khiến Linh đau lòng biết nhường nào. Bên ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa, từng cơn sấm chớp cứ tranh nhau chớp nhoáng bên ngoài. Ngọn đèn măng sông dù sáng cỡ nào cũng không thể nào xua tan bóng tối trong lòng của cả hai.

Linh quay lưng chạy nhanh ra khỏi căn phòng đấy, Hoà nắm tay Linh lại như một lời cầu xin tha thiết. Linh gạt bỏ cánh tay Hoà ra băng vào làn mưa trắng xoá, bỏ lại mợ với từng tiếng khóc nghẹn ngào.

– đừng bỏ mợ mà Linh, mợ xin lỗi em, đừng bỏ mợ đi mà…

Lùi
Tới

YOU MAY ALSO LIKE

Làm Kén – PEPSI_truyenles.net
Làm Kén – PEPSI
Tháng 7 10, 2025
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
Tháng 6 24, 2025
Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy_truyenles.net
Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy
Tháng 7 7, 2025
Gặp Được Chân Tình
Gặp Được Chân Tình
Tháng 6 18, 2025
Truyện Les Hay
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
quả dâu số 23 Tháng 6 24, 2025
quả dâu số 22 Tháng 6 24, 2025
Đè nhau tới ngạt thở les 18+_truyenles.net
Đè nhau tới ngạt thở les 18+
Chap 7 Tháng 7 8, 2025
Chap 6 (1) Tháng 7 8, 2025
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Chỉ Cần Cậu_truyenles.net
Chỉ Cần Cậu
Part 36 Tháng 7 27, 2025
Part 35 Tháng 7 27, 2025
Bé thực tập sinh hư hỏng_truyenles.net
Bé thực tập sinh hư hỏng
Chương 8 Tháng 7 15, 2025
Chương 7 Tháng 7 15, 2025
Tình Dục Giữa Cô Giúp Việc Và Bà Chủ
Tình Dục Giữa Cô Giúp Việc Và Bà Chủ
Chương 3 Tháng 6 17, 2025
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
bach-hop-vo-nhat-ly-164039181
Vợ Nhặt
Ngoại Truyện Tháng 6 20, 2025
Chương 56 Tháng 6 20, 2025
co-canh-sat-dao-hoa-bach-hop-h-tu-viet-dua-phim-hoc-duong-cap-cao-209574211
Cô Cảnh Sát Đào Hoa
Chương 13.3 Tháng 7 7, 2025
Chương 13.2 Tháng 7 7, 2025
Nhân – Kế – Mỹ
CHƯƠNG 15 Tháng 8 1, 2025
CHƯƠNG 14 Tháng 8 1, 2025
Vy Và Hằng
Vy Và Hằng
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025

Comments for chapter "Chương 22"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved