Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Tới

XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU - CHƯƠNG 131

  1. Home
  2. XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU
  3. CHƯƠNG 131
Lùi
Tới

Nghe được lời nhắc này, các nàng đều rất kích động. Hệ thống có thể phán định ra trạng thái của thế giới, lặp lại mấy lần, họ nghe rất rõ ràng, chủ thế giới đã sụp đổ.

Chủ thế giới sụp đổ đại biểu cho một tin tức, thế giới này của các nàng đã thoát khỏi sự khống chế của chủ thế giới.

Nhưng, không có nghĩa là các nàng không có cách nào quan sát thế giới kia, không có nghĩa là các nàng không thể khống chế chủ thế giới.

Là chủ thế giới sụp đổ!

Từ thông tin phản hồi của hệ thống cho thấy, người dân bên kia đang vô cùng hoảng loạn. Hệ thống mà bọn họ từng tung ra cho các thế giới khác giờ đây đã được nâng cấp, biến thành một thực thể mà chính họ cũng không thể kiểm soát. Nó đang quét sạch chủ thế giới với tốc độ không gì ngăn cản nổi.

Thậm chí, hệ thống này còn tự sàng lọc và hoàn thiện, trở nên thông minh và khủng bố hơn so với những gì họ từng tạo ra.”

Vì để trói buộc và khống chế ký chủ chặt chẽ hơn, họ đã không ngừng nâng cấp hệ thống hết lần này đến lần khác. Thế nhưng họ nào ngờ được, sẽ có một ngày chính mình lại bị đảo ngược khống chế.

Chính bởi quá hiểu rõ cách vận hành của hệ thống, bọn họ mới càng thêm kinh hoảng.

Dã Trì Mộ hạ lệnh: 【Không được nhúc nhích】. Bên kia, từng người một lập tức bất động, cứng đờ như khúc gỗ, như những tảng đá bị chôn chặt tại chỗ.

Đáng tiếc, các nàng lại không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Dã Trì Mộ siết chặt tay Cố Tri Cảnh, mồ hôi rịn ra trên cổ, kích động hỏi:

“Chị có nghe thấy không?”

“Ừm.” Cố Tri Cảnh nắm chặt tay nàng, cảm nhận lòng bàn tay nóng rực, rồi gật đầu. Dã Trì Mộ ngẩng lên, đặt một nụ hôn lên má cô.

Cố Tri Cảnh sững sờ, lặng đứng đó. Thật tốt đẹp biết bao, thế giới sụp đổ rồi, quả thực là quá tốt.

Hai người nắm chặt tay nhau, Cố Tri Cảnh khẽ nói bên tai nàng:

“Dã Trì Mộ tiểu thư thật sự rất lợi hại.”

Đó là lời khen xuất phát từ tận đáy lòng, không hề miễn cưỡng.

Dã Trì Mộ gật đầu, trong mắt long lanh, rõ ràng còn muốn nghe thêm. Thế là Cố Tri Cảnh lại khen:

“Thật đấy, em đã tạo nên một kết cục hoàn hảo trăm phần trăm.”

Cô đưa tay ôm nàng, cảm thấy ngoài từ lợi hại ra, bản thân thật sự không biết còn có thể dùng từ nào khác để hình dung. Tất cả những gì nàng làm đều khiến người khác phải kinh ngạc.

“Chị cũng lợi hại.” Dã Trì Mộ liền đáp lại, trong giọng còn mang theo sự tán dương chân thành.

Ở bên cạnh, Hạ Hoan Nhan vẫn đang chăm chú vào màn hình, cẩn thận xem xét dữ liệu mà Đường Khinh Chu vừa truyền đến, đó là những tư liệu độc nhất vô nhị từ chủ thế giới.

Nghe thấy những lời khen kia, trong lòng Hạ Hoan Nhan như có con mèo gãi ngứa, không kìm được mà gật gù xen vào:

“Vậy còn tôi thì sao, có phải các cô quên tôi rồi không…? Nếu không có tôi, chuyện này liệu có thể hoàn thành nổi không?”

Cố Tri Cảnh từ phía sau ôm lấy eo Dã Trì Mộ, nghiêng đầu nói nhỏ:

“Không phải cô có Giang Vô Sương sao? Cô cũng muốn tôi khen à?”

“Chậc…” Hạ Hoan Nhan hít sâu, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Cố Tri Cảnh mà vội lắc đầu. Thật sự không, vạn lần không, Hạ Hoan Nhan nào có muốn sự tán dương từ người phụ nữ này.

Hạ Hoan Nhan quay đầu tìm Giang Vô Sương, còn chưa kịp mở miệng, người kia đã vòng tay ôm eo cô nàng, cằm nhẹ nhàng đặt lên vai.

Một câu của Giang Vô Sương còn hơn cả trăm lời khen khác:

“Thật sự rất lợi hại. Hạ Hạ của chúng ta từ nhỏ đến lớn đều thông minh như vậy.”

Nói cho đúng thì phải là khác người. Từ bé, Hạ Hoan Nhan đã không giống ai, lời nói hành động đều mang theo chút điên cuồng, kỳ dị đến mức cha mẹ cô ấy lúc sinh thời cũng từng lo lắng cho tương lai của con gái. Nhưng bên cạnh Hạ Hoan Nhan luôn có Giang Vô Sương, người không ngừng cổ vũ, ủng hộ và chấp nhận mọi khác biệt của cô.

Khuôn mặt Hạ Hoan Nhan bỗng đỏ ửng, dường như chỉ có thể đáp lại một tiếng cảm ơn.

Bầu không khí trong khoảnh khắc ấy nặng trĩu và trang nghiêm, tất cả đều đang trong vòng tay người mình yêu thương, cùng nhau tận hưởng vinh quang.

Bốn người nhìn nhau, chẳng ai nhịn được, rốt cuộc đều bật cười, vừa cười vừa rơi nước mắt. Họ cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc, không để bản thân bật khóc thành tiếng.

Hạ Hoan Nhan mang kính, chỉ chốc lát, mắt kính đã nhòe nước. Cô vội tháo xuống, dùng sức lau đi, rồi nghẹn giọng:

“Không được, tôi phải xem lại lần nữa. Phải xác định là thật sự sụp đổ, xác định chủ thế giới thật sự… đã bị chúng ta làm sập.”

Trong giọng Hạ Hoan Nhan chứa đựng sự nghẹn ngào xen lẫn quá nhiều do dự và không chắc chắn.

Dù hệ thống đã nhắc nhở bao lần, bọn họ vẫn không dám tin tuyệt đối. Hạ Hoan Nhan đeo kính lại, điên cuồng gõ phím, mắt dán vào màn hình.

Quá khó tin.

Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ cũng áp sát lại gần, cho dù đã được chứng thực một lần, bốn người họ vẫn chen chúc trước máy tính.

Dẫu đã chuẩn bị tâm lý, tất cả vẫn như một giấc mơ. Hốc mắt đỏ hoe, ngón tay run rẩy gõ bàn phím, cuối cùng lại nghe thấy lời nhắc nhở quen thuộc:

【 Chúc mừng phản diện, thế giới đã thoát ly khống chế, chủ thế giới sụp đổ. 】

【 Hiện tại đang quét tình hình trói buộc của chủ thế giới, số người đã hơn trăm vạn, mời phản diện an tâm đừng vội. 】

“A a a a! Chúng ta cuối cùng cũng thành công rồi!” Hạ Hoan Nhan đập mạnh xuống bàn, lòng bàn tay run lên, đỏ bừng cả một mảng.

Mắt Dã Trì Mộ cũng đỏ rực, thật lâu mới thốt nên lời:

“Hạ Hoan Nhan, bác sĩ Hạ, lợi hại!”

“Dã Trì Mộ, phản diện dã man, cô cũng lợi hại!”

Mọi người thi nhau tâng bốc, giọng điệu càng lúc càng lớn.

Hạ Hoan Nhan cười vang: “Hôm nay chúng ta phải phóng túng, tôi muốn uống rượu!”

“Tôi cũng muốn uống rượu!” Dã Trì Mộ hùa theo, vui mừng quá độ, phấn khích đến mức xoay người bổ nhào vào lòng Cố Tri Cảnh. Nàng ôm chặt lấy cô, như muốn bật khóc, lại vừa cố nén ngượng ngùng.

Cố Tri Cảnh ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, khóe môi khẽ nhếch lên đầy kiêu hãnh:

“Bạn gái của chị, sao lại lợi hại đến thế.”

Một câu khen ấy, Dã Trì Mộ liền “ừm” một tiếng nhận lấy, chẳng chút khách khí.

“Hôm nay nên chúc mừng một chút, chị đi lấy rượu, loại ngon nhất.”

“Em còn muốn ăn đồ chị nấu.” Dã Trì Mộ cất giọng yêu cầu, trong lòng nghĩ hôm nay đúng là ngày đáng để ăn mừng.

“Được, nghe em.” Cố Tri Cảnh nói với giọng ôn tồn, Dã Trì Mộ hoàn toàn là bảo bối trong lòng cô, được cô cưng chiều không hết.

Cho đến khi Dã Trì Mộ hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, lông mi ướt nhẹp. Cố Tri Cảnh ngón tay lướt qua dưới mắt nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch nước mắt, rồi lại véo mũi nàng.

Khoảnh khắc đó, cả bốn người đều không kìm nổi. Nước mắt lần lượt rơi xuống, lúc xuống lầu gương mặt ai nấy đều ướt đẫm.

Ban đầu còn rụt rè lấy khăn lau, sau cùng đành mặc cho dòng nước mắt cứ thế trào ra.

Bị luân hồi, bị cưỡng ép, bị quay ngược từng bước, đi đến ngày hôm nay, thật sự, thật sự quá đỗi gian nan.

Cố Tri Cảnh buộc tạp dề bước vào bếp, còn ba người ngồi hàng ngang trên sofa, tay cầm khăn giấy, vừa lau vừa khóc. Nước mắt của người trưởng thành một khi đã vỡ òa, thì chẳng thể nào kìm lại được.

Dã Trì Mộ cuối cùng cũng lau sạch khóe mắt, rồi đi theo vào bếp, vòng tay ôm lấy eo Cố Tri Cảnh:

“Tri Cảnh.”

“Hửm?” Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, cọ nhẹ vào nàng, giọng dịu dàng:

“Muốn ăn gì nào?”

“Chị làm gì em ăn nấy.” Dã Trì Mộ rúc mũi vào hương thơm trên người cô. Dù Cố Tri Cảnh giờ đã không còn là Alpha, nhưng mùi hương cơ thể cô vẫn khiến người ta an lòng đến lạ.

Cố Tri Cảnh mỉm cười. Cô quá hiểu khẩu vị của nàng, chuẩn bị bít tết, thêm gà nướng, nấm áp chảo. Hai người kia thì không biết xấu hổ mà gọi thêm vài món.

Bữa tiệc nhỏ mở ra, bốn người cùng nhau bưng thức ăn ra bàn.

Hạ Hoan Nhan đẩy gọng kính, nửa đùa nửa thật:

“Tôi muốn ăn trứng hấp cơ, sao cô lại không làm?”

Cố Tri Cảnh lặng thinh, biểu cảm như thể đang nói: Cô đâu phải vợ tôi.

Hạ Hoan Nhan tiếc nuối thở dài, vừa định bước ra thì nghe tiếng “đinh” vang lên. Vội quay lại, cô lấy từ trong lò hấp ra một bát trứng hấp tôm tươi nóng hổi.

“Thơm quá. Cố Tri Cảnh, cô cũng ra gì đấy.” Hạ Hoan Nhan tán thưởng, trong lòng dần xem cả bốn như bằng hữu, chỉ là đôi khi vẫn không tránh khỏi hoài nghi lẫn nhau.

Nhưng quen dần rồi, hóa ra trạng thái này mới là thích hợp nhất với họ.

Cố Tri Cảnh mở hai chai vang đỏ.

Giang Vô Sương nhướn mày:

“Tiểu Cố tổng, chẳng phải cô không uống rượu sao?”

“Tôi trước đây uống chứ. Chỉ là từ khi đến đây, rất ít động đến.” Cố Tri Cảnh chăm chú chờ mùi rượu bung tỏa, rồi rót đầy cho ba người, giọng trầm thấp nghiêm túc:

“Lúc vừa xuyên không đến, tôi say rượu, suýt chút nữa làm Trì Mộ bị thương… còn bắt nạt em ấy. Từ đó trở đi, tôi hầu như không uống.”

Dã Trì Mộ xoay ly rượu trong tay, uống một ngụm, giọng dịu dàng:

“Em chưa bao giờ thấy đó là bắt nạt… Khi ấy chị còn chẳng rõ mình trong trạng thái gì. Hơn nữa, chị vừa mới xuyên qua, chưa quen nổi cơ thể mới.”

Điều đó quả đúng thật. Lúc ấy Cố Tri Cảnh còn chẳng biết pheromone của mình mang mùi gì.

Dã Trì Mộ nói thêm, giọng như thì thầm:

“Em vẫn nhớ rất rõ lần đầu chúng ta gặp nhau.”

“Nào, cạn ly.” Giang Vô Sương nâng ly, ánh mắt dừng ở hai người đối diện. Trong lòng thầm nghĩ, trải qua bao sóng gió, có thể trở thành bạn đồng hành như thế này, quả là hiếm có.

Cố Tri Cảnh nâng ly, dịu giọng chỉ dẫn cách thưởng thức rượu vang. Cô nhắc:

“Tôi khi xuyên không đến, chính là đang ở trong tiệc rượu.”

Hạ Hoan Nhan vừa uống vừa tò mò:

“Một ngụm này… bao nhiêu tiền? Tôi nghe nói rượu vang đều rất đắt. Loại này của cô thì sao?”

“Bao nhiêu thì còn tùy xem cô uống một ngụm thế nào. Nhưng ly trong tay cô, một hai vạn là ít.”

“Đắt thế à?” Hạ Hoan Nhan ngửi kỹ, chỉ cảm thấy hương trái cây lan tỏa, rồi nhìn Dã Trì Mộ:

“Cô uống ra vị gì không?”

Dã Trì Mộ nhấp môi, gật đầu:

“Hình như đoán ra rồi… quả nhiên là loại đắt đỏ thật.”

Cả ba người chẳng mấy am hiểu rượu, Cố Tri Cảnh cũng không cười chê, chỉ kiên nhẫn giải thích hương vị, tầng hương, nhưng rốt cuộc họ vẫn uống theo kiểu… đơn giản nhất.

Một chai hết veo. Hạ Hoan Nhan liếc sang chai còn lại:

“Cố tổng, có nỡ mở không?”

“Nỡ chứ.”

Cố Tri Cảnh rót tiếp. Và rồi, rượu quý trong tay các nàng chẳng khác gì nước trái cây, bị uống hết một cách vô tư, đến mức ai nấy đều lâng lâng, đầu óc quay cuồng.

Hạ Hoan Nhan uống hơi nhiều, cô ấy gục xuống bàn, giơ ngón út lên trời gọi:

“Dã Trì Mộ!”

Dã Trì Mộ liếc nhìn, cảm thấy như bị trêu chọc, liền rên rỉ:

“Làm gì thế, tôi không chơi với cô đâu.”

Hạ Hoan Nhan lại đổi sang giơ ngón cái, lẩm bẩm:

“Tôi vừa mới khinh bỉ ông trời. Còn cô, trong lòng tôi chính là thế này.”

“Tôi là ‘đại tỷ’ của cô à?” Dã Trì Mộ tò mò hỏi, chiếc cổ trắng ngần ngẩng cao, mảnh mai như thiên nga nhỏ.

“Đúng vậy! Đi đánh nhau mà có cô, chúng ta nhất định sẽ thắng! Chơi chiêu bẩn cũng được!” Hạ Hoan Nhan lè nhè trên bàn.

Dã Trì Mộ khẽ lắc đầu. Trước đây nàng rất yếu đuối, bị người khác bắt nạt thì chỉ biết ghi thù, bởi chẳng có ai đứng ra giúp, dần dần nàng quen với việc đi một mình.

Cố Tri Cảnh chống cằm, lặng lẽ nhìn các nàng từng câu từng câu trò chuyện.

Rồi lại nói đến hệ thống.

“Tôi cảm thấy vẫn còn có thể làm thêm một chút gì đó.” Dã Trì Mộ chậm rãi mở lời.

Đường Khinh Chu chắc hẳn không biết mình đã mang hệ thống trở về, khiến ai tiếp xúc với cô ta cũng bị “lây nhiễm”. Dã Trì Mộ cau mày:

“Số người bị trói buộc hình như nhiều quá, giờ đã ngừng tính toán rồi… hệ thống của chúng ta sẽ không sụp đổ chứ?”

Dù đã say, nàng vẫn từng câu từng chữ nói ra, như thể muốn người khác xác nhận. Cố Tri Cảnh chỉ ngồi đó nhìn nàng nói những lời đầy sơ hở. Trong khi đó, Dã Trì Mộ gục đầu trên bàn, Hạ Hoan Nhan chẳng trả lời, còn nàng thì cứ gõ gõ vào ly rượu.

“Sẽ không đâu. Dù không thể lọc từng chút một, nhưng một khi phát mệnh lệnh, mỗi người đều sẽ tuyệt đối nghe theo.” Hạ Hoan Nhan đáp.

“Thế à…” Trong đầu Dã Trì Mộ hiện ra cảnh zombie vây thành, rồi gửi đi mệnh lệnh cho tất cả mọi người. Chẳng phải sẽ có trò hay để xem sao?

Hạ Hoan Nhan thoáng đoán ra nàng đang nghĩ gì, đầu óc ong ong, mãi mới lên tiếng:

“Thế giới đều đã sụp đổ rồi… có phải nghĩa là, chỉ cần chúng ta cố gắng một chút, là có thể quản lý cả thế giới đó không?”

“Không khác mấy. Nhưng phải để người của chủ thế giới thu thập thêm tài liệu.” Dã Trì Mộ dừng lại, rồi nói thêm: “Đúng rồi, không biết cô có thể làm được một thứ không.”

“Thứ gì?” Hạ Hoan Nhan hỏi.

“Chính là một cái giống như máy chiếu. Chiếu phản hồi từ hệ thống lên màn hình, sau đó chúng ta dùng tay cầm để điều khiển họ.”

Hạ Hoan Nhan vừa định gật đầu “Để tôi thử”, nhưng ngay sau đó nghẹn lời. Nghe sao giống như biến cả chủ thế giới thành trò chơi vậy?

Mẹ nó.

Quá đáng sợ.

Hạ Hoan Nhan rùng mình, lại ợ một tiếng, Giang Vô Sương vỗ vai, khuyên:

“Hôm nay đến đây thôi, đi ngủ đi?”

Hạ Hoan Nhan “ừ” một tiếng, nhưng trong đầu vẫn lởn vởn lời vừa rồi. Cô ấy liếc sang Dã Trì Mộ, biểu cảm của nàng chân thành đến mức chẳng giống nói đùa chút nào. Người trong tiểu thuyết này… lại muốn biến cả thế giới thực thành trò chơi.

“…”

Nên nói Dã Trì Mộ thông minh, hay là nên nói nàng mang tâm lý trả thù cực mạnh đây?

Tại sao những thứ nàng nghĩ ra, luôn cao siêu, khác người, khiến người ta phải lạnh sống lưng như thế?

“Sao, có làm được không?” Dã Trì Mộ hỏi.

“Để tôi nghĩ… chắc tám phần là được.” Hạ Hoan Nhan hít một hơi.

“Nhưng mà…” Giọng Dã Trì Mộ nghẹn lại, “Tôi không phải là ‘đại tỷ’ của cô à? Sao cô không nghe lời ‘đại tỷ’, làm cho tôi một cái?”

“…” Hạ Hoan Nhan cứng họng.

“Đồ dối trá.” Dã Trì Mộ lạnh nhạt buông.

“Vậy… tôi… nhưng mà… chính là…”

Vài câu vụng về đã khiến Hạ Hoan Nhan hoàn toàn mờ mịt, lắp ba lắp bắp.

Cố Tri Cảnh thấy nên kết thúc cuộc đối thoại, liền đỡ Dã Trì Mộ dậy, nhẹ giọng:

“Ngoan, đi ngủ thôi.”

Ba người kia uống đến mức mắt mờ mịt, gục luôn trên bàn.

Cố Tri Cảnh vẫn còn tỉnh táo, thấy Dã Trì Mộ đứng không nổi liền bế cô lên lầu. Dã Trì Mộ ôm chặt cổ cô, hừ hừ:

“Cố Tri Cảnh…”

“Ừ, chị nghe.”

“Rất thích.” Dã Trì Mộ lẩm bẩm, “Rất thích chị.”

Cố Tri Cảnh cảm giác sức mình dâng trào, như thể có thể dễ dàng bế cả thế giới.

Dã Trì Mộ vẫn ôm chặt cổ cô, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:

“Cố Tri Cảnh, chị là của em. Không ai có thể cướp đi.”

“Ừm.” Cố Tri Cảnh dịu dàng dỗ dành.

“…Cảm ơn chị.” Nàng còn thì thào thêm.

Hai người nói chuyện từng câu từng câu, khoảng cách giữa câu này và câu kia đều rất xa, khiến Cố Tri Cảnh phải mất một lúc lâu mới đuổi kịp dòng suy nghĩ rối loạn của nàng.

Trên người Dã Trì Mộ nồng nặc mùi rượu, ban đầu Cố Tri Cảnh định ôm nàng vào phòng tắm, tắm sạch, nhưng thấy nàng nhăn mặt khó chịu, đành lấy khăn ấm lau từng chút cho nàng: lau mặt, lau tay, lau đến cần cổ.

Dã Trì Mộ bỗng nắm tay cô, giọng mềm nhũn:

“Chị ngủ cùng em được không…”

“Được.” Cố Tri Cảnh vừa nằm xuống, nàng liền ôm chặt, đầu choáng váng, nhưng lại không chịu ngủ ngay.

“Chị kể chuyện cho em đi.”

“Là muốn chị dỗ em ngủ à?”

“Ừm. Muốn Cố Tri Cảnh dỗ em ngủ, phải vỗ eo em, nói: Trì Mộ ngoan, ngủ đi.”

Cố Tri Cảnh bật cười, mọi bực dọc đều tan biến. “Được, đều nghe theo Dã Trì Mộ tiểu thư.”

Miệng nói mình vui, nhưng nước mắt Dã Trì Mộ lại lăn dài, ướt cả gối. Vui đến mức bật khóc, nhưng trong lòng vẫn chồng chất ủy khuất. Bao ký ức về những lần phản kháng, những lần luân hồi, tất cả ùa về như kim châm. Giọng nàng nghẹn lại, nhỏ bé như mèo con:

“Đường Khinh Chu nói từ ngày cô ấy đến, em đã phản kháng. Em rốt cuộc phản kháng bao lâu rồi? Bao nhiêu lần chạy thoát, bao nhiêu lần bị giữ lại? Cứ lặp đi lặp lại… không ngừng phản kháng.”

Cố Tri Cảnh ôm chặt nàng, lắng nghe, đau lòng mà không biết nên an ủi thế nào.

Một lát sau, Dã Trì Mộ xoay người lại, mặt đối mặt, gối lên chân cô, ánh mắt tha thiết:

“Trong bao nhiêu lần luân hồi, điều tốt đẹp nhất chính là gặp được chị. Cảm ơn chị… chị đến đây thật tốt.”

Cố Tri Cảnh vuốt tóc nàng, dịu dàng đáp:

“Chị cũng vậy. Chị cũng gặp được người mình thích…Dã Trì Mộ tiểu thư.”

Dã Trì Mộ chợt vùng dậy, giọng nghiêm túc:

“Gửi voice đi. Gửi lên Weibo. Em muốn để cả thế giới biết em may mắn, hạnh phúc thế nào.”

Cố Tri Cảnh ngẩn người, rồi cười bất lực. “Dùng của chị cũng được.”

“Không, phải dùng của em. Em muốn tùy hứng một lần.”

Bị sự cố chấp ấy làm mềm lòng, Cố Tri Cảnh đành lấy điện thoại Dã Trì Mộ, giúp nàng mở khóa. Dã Trì Mộ mắt lim dim nhưng vẫn chăm chăm nhìn màn hình, xác nhận đúng tài khoản mới yên tâm, còn dặn:

“Nhớ nhé, phải chân thành, đặc biệt chân thành.”

Cố Tri Cảnh quay video, giọng nói bình thản nhưng ánh mắt chan chứa dịu dàng:

“Bởi vì gặp được người tôi thích, Dã Trì Mộ tiểu thư… nên cuộc sống vốn tẻ nhạt mới trở nên thú vị. Có thể cùng Dã Trì Mộ tiểu thư đi qua tất cả, thật sự là may mắn.”

Dã Trì Mộ nhìn chằm chằm màn hình, thấy đôi mắt mình đỏ hoe, lại nhìn mắt Cố Tri Cảnh cũng hoe đỏ, liền rúc vào lòng cô, hôn nhẹ lên môi:

“Còn muốn nghe.”

“Nghe gì nữa?”

“Nghe chị nói thích em. Rất thích. Thiên hạ đệ nhất thích. Dù em có thành dáng vẻ nào, chị cũng sẽ thích đến không chịu nổi.”

Cố Tri Cảnh mỉm cười, hỏi lại:

“Em cũng giống vậy, em biết không?”

“Bộ dạng gì cơ?” nàng ngây ngô hỏi.

“Đáng yêu, xinh đẹp, thông minh…”

“Cái này phải bốn dáng vẻ!”

“Thôi được rồi, bốn thì bốn.”

Nói xong, nàng dụi đầu vào ngực cô: “Em buồn ngủ…”

“Vậy ngủ thôi.” Cố Tri Cảnh dỗ. Nhưng Dã Trì Mộ vẫn không quên giục:

“Đăng đi, em muốn đăng.”

Cố Tri Cảnh chiều nàng, đăng ngay trước mặt, cho nàng xem. Nhìn dòng trạng thái hiện lên, Dã Trì Mộ nắm tay cô, nói:

“Được rồi… chị cũng thích em.”

Cố Tri Cảnh ôm nàng, bật cười. Trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu không phải thích đến tận cùng, nàng sao có thể nói ra chữ “cũng” như thế…

Trong men say, Dã Trì Mộ ngọt ngào đến mức làm trái tim nàng cũng mềm nhũn.

Không hiểu vì sao, nàng lại đột nhiên không còn buồn ngủ. Rõ ràng men say còn vương trong đầu, mí mắt cũng nặng trĩu, vậy mà nàng vẫn không tài nào chợp mắt. Dã Trì Mộ ngồi dậy, tay chống cằm, lặng lẽ nhìn người bên cạnh đang ngủ say, trong đầu dồn dập rất nhiều lời muốn nói.

Một đoạn video sao có thể nói hết một phần vạn tình yêu mà nàng dành cho Cố Tri Cảnh.

Quả nhiên, khi tỉnh dậy mở lại video, các nàng liền phát hiện nó đã leo lên hot search. Hôm qua lúc quay, nàng chỉ thấy mình hết sức bình thường, nhưng giờ nhìn lại, không hiểu sao lại giống như bị ai đó ép buộc.

Fan hâm mộ sôi nổi bình luận phía dưới:

【 Tiểu Dã đáng yêu quá! Ban đầu tâm trạng tôi rất tệ, lo lắng vì đủ chuyện linh tinh về tương lai, nhưng bây giờ cảm giác như mọi phiền não đã bị thổi bay. Thích Tiểu Dã quá! 】

【 Cố Tri Cảnh, xin hãy vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên Dã Trì Mộ của chúng tôi. Tôi không tin tình yêu, nhưng tôi tuyệt đối tin các cô. Hứa với chúng tôi, đừng bao giờ xa nhau! 】

【 Tiểu Cố tổng thật tốt quá đi, cưng chiều Dã Trì Mộ đến mức này. Cảm giác cô ấy chính là Alpha tốt nhất trên thế giới, là tình yêu trong mộng, tôi cũng muốn vì cô ấy mà gục ngã, nhưng vẫn phải tự nhắc mình cô ấy là của Tiểu Dã. 】

【 Cược 520, chắc chắn Tiểu Cố tổng bị ép mới nói ra những lời đó, hắc hắc hắc, ngọt chết tôi mất! Không ngờ cô ấy lại cưng chiều như vậy! Tiểu Dã thật đáng yêu, chị Vi Vi còn không ngăn cản nữa! 】

【 Khi nào kết hôn vậy? Tôi vốn là fan sự nghiệp, nhưng giờ phút này chỉ muốn hỏi một câu: khi nào kết hôn? Có thể tổ chức buổi rút thăm, chọn một fan tham dự hôn lễ không? Tôi tự trả tiền vé máy bay và chi phí ăn ở! 】

Dã Trì Mộ nhìn video, chỉ ngượng ngùng một lát, rất nhanh đã chấp nhận. Nàng xem đi xem lại, trong lòng còn thầm nghĩ: Hôn lễ của chúng tôi, các bạn không thể tham dự được đâu. Chúng tôi sẽ đến một thế giới khác để tổ chức.

Thế nhưng nghĩ tới đó, nàng lại chợt nảy ra một ý: nếu vậy, chẳng phải bạn bè của mình cũng không thể đến sao? Vậy thì nên tổ chức hai hôn lễ, hay đón bạn bè sang tham dự? Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy vui vẻ.

Quay đầu lại không thấy Cố Tri Cảnh đâu, nàng vội vàng xuống giường đi tìm. Vừa ra cửa, đã thấy cô đang ôm giỏ quần áo, nàng thở phào một hơi. Bước nhanh đến ôm lấy cô.

“Chị ra ngoài sao không nói một tiếng?”

“Chị chỉ đem giỏ quần áo ra ngoài thôi mà.” Cố Tri Cảnh cong ngón tay, nhẹ nhàng búng lên trán nàng, cười nói: “Em dính chị quá đấy.”

Chờ dì giúp việc lên ôm giỏ quần áo đi, mặt Dã Trì Mộ đã đỏ bừng. Nàng ra vẻ hùng hồn, nói:

“Dính bạn gái của mình thì có gì không tốt.”

Cố Tri Cảnh bật cười, đưa giỏ quần áo cho dì giúp việc rồi dặn dò: có vài bộ phải giặt tay, đặc biệt là bộ vest của cô.

“Yên tâm đi.” Dì giúp việc gật đầu, liếc nhìn hai người, thầm nghĩ: tình cảm của họ thật sự rất tốt.

Dã Trì Mộ nghe vậy chỉ mỉm cười.

Khi xuống lầu, hai người bắt gặp Hạ Hoan Nhan và Giang Vô Sương. Hai người kia vẫn chưa rời đi, đang nằm ngửa trên sàn. Nghe thấy động tĩnh, cả hai chỉ khẽ hừ một tiếng.

Giang Vô Sương là người đầu tiên ngồi dậy, vỗ vai Hạ Hoan Nhan:

“Dậy đi, trời sáng rồi.”

“Ừm…” Hạ Hoan Nhan hôm qua uống không ít, vừa tỉnh đã lảo đảo ngã xuống lần nữa. Cô ấy nằm thẳng trên thảm, gáy lạnh nhẹ rên: “Đau quá.”

Ba người đều bật cười. Giang Vô Sương gắng sức kéo cô ấy ngồi dậy: “Em ngồi nghỉ một lát, chị đi rót nước cho em.”

Cố Tri Cảnh gọi bếp trưởng: “Lát nữa làm hai bát nước mật ong giải rượu, uống vào sẽ dễ chịu ngay.”

Điện thoại của Hạ Hoan Nhan vang lên. Giang Vô Sương đi nhận, nhìn thấy tên hiện trên màn hình thì nói: “Viện nghiên cứu gọi đến. Chị sẽ bảo em không khỏe, hôm nay xin nghỉ một ngày nhé.”

Hạ Hoan Nhan gật đầu: “Đúng là nên nghỉ. Thời gian này đêm nào cũng thức, em sắp khô héo rồi.”

Dù sao những chuyện cần làm các nàng đã hoàn tất, chủ thế giới cũng đã sụp đổ, rất nhiều việc theo đó khép lại. Mệt mỏi tích tụ bấy lâu giờ mới ồ ạt dâng lên, ai nấy đều cần một giấc ngủ dài, ngủ liền mấy ngày mấy đêm cũng chẳng đủ.

Nghĩ vậy, Hạ Hoan Nhan gục đầu xuống bàn, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới.

Đến bữa sáng, vừa ngửi thấy mùi thơm, cô ấy liền bật dậy, mắt sáng rực: “Đói.”

Dã Trì Mộ cũng uống nhiều, nhưng trạng thái của nàng vẫn tốt.

Lý do viện nghiên cứu tìm Hạ Hoan Nhan rất đơn giản: họ nhận được một tin tức, nhưng hiện tại ngoài cô ấy ra thì không ai có thể giải mã nội dung. Họ chỉ hy vọng Hạ Hoan Nhan trở về xem thử.

Quyền hạn hệ thống vẫn nằm trong tay các nàng, tuyệt đối không giao ra ngoài. Nếu hệ thống quét được tin cơ mật, nó sẽ ngay lập tức mã hóa và không để lọt ra.

Hạ Hoan Nhan ban đầu giả vờ không hiểu, bảo họ cứ gửi tin tức đến, mình sẽ nghiên cứu kỹ. Đợi đến khi dữ liệu truyền tới, cô vừa nhìn đã biết ngay chuyện gì. Đẩy gọng kính, Hạ Hoan Nhan nghiêm giọng: “Bên thế giới kia… giờ muốn đàm phán với chúng ta.”

“Đàm phán?” Cố Tri Cảnh khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt. “Đến nước này rồi, họ còn tư cách gì để đàm phán?”

“Giờ phút này mà vẫn còn cao ngạo, cứ tưởng mình hơn người một bậc, ngang hàng với chúng ta sao?” Giọng Dã Trì Mộ chứa đầy trào phúng, dẫu chủ thế giới có là dạng gì, nàng cũng thấy đáng ghê tởm.

Hạ Hoan Nhan tiếp tục: “Tôi đã tra qua, hệ thống của họ lan truyền cực nhanh, chẳng khác nào virus. Trung tâm thành phố sắp bị quét sạch, người dân hỗn loạn chạy trốn. Nhưng đến giờ họ vẫn chưa nghiên cứu ra được phương pháp kiểm tra hệ thống, căn bản không có cách nào khống chế.”

Dã Trì Mộ bật cười khẽ, đầy khinh miệt. Đây mới chính là cảnh tượng nàng thích: khủng hoảng, bất an lan tràn khắp nơi.

Thực tế, thế giới này đang tự gánh lấy hậu quả. Trước kia vì muốn khống chế Cố Tri Cảnh, họ đã cài chức năng ‘tự động cập nhật’ cho hệ thống. Thứ đó chẳng khác nào một dạng tiến hóa biến dị, chỉ cần hệ thống chủ cập nhật, tất cả hệ thống con đều đồng loạt cập nhật theo.

Cho dù họ có tìm được cách tạo lại hệ thống, thì chẳng mấy chốc nó cũng lại bị cập nhật, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu. Hiện tại, họ chỉ còn đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, chẳng khác nào thú bị nhốt trong lồng.

Lẽ ra bọn họ không nên trêu chọc Dã Trì Mộ.

Mà nàng… lại là kẻ cực kỳ thù dai.

Hạ Hoan Nhan hỏi: “Vậy có cần phản hồi lại không?”

“Không cần.” Cố Tri Cảnh bình tĩnh nói. “Có một câu rất nổi tiếng: khi nhận được tín hiệu từ người ngoài hành tinh, tuyệt đối đừng vội hồi đáp. Phải nắm rõ tình hình trước đã.”

Hạ Hoan Nhan vốn định nghỉ ngơi, giờ lại phải tăng ca, chuẩn bị hoàn thiện cái gọi là “trò chơi”. Ban đầu chỉ cho rằng đó là lời nói khi say, nhưng giờ càng nghĩ càng thấy, có khi lại là lựa chọn thông minh.

Không lâu sau, chủ thế giới gửi thêm một tin nhắn, mang theo ý tứ đe dọa: nếu các nàng không chịu đàm phán, họ sẽ “đưa Cố Tri Cảnh đi”.

Tất cả đồng loạt nhìn về phía Cố Tri Cảnh. Cô vẫn bình thản:

“Hiện tại chủ thế giới đã mất đi quyền khống chế toàn bộ, chỉ còn một cánh cửa chưa mở. Nếu nó mở ra, tôi có thể bị cưỡng chế đưa đi. Cô có sao chép được chức năng xuyên không này không?”

Hạ Hoan Nhan gật đầu: “Có thể.”

Thực ra, chủ thế giới đúng là quá ngu xuẩn. Tưởng rằng uy hiếp được Cố Tri Cảnh, nhưng giờ thế chủ động đã nằm trong tay các nàng. Bọn họ dù có giãy giụa thế nào cũng chỉ là kẻ thua cuộc, từng quân bài bảo mệnh đều bị đánh nát.

Thế là suốt khoảng thời gian sau đó, cả nhóm làm theo lời Cố Tri Cảnh, tuyệt đối không hồi đáp. Hạ Hoan Nhan thì lợi dụng sự sụp đổ của thế giới chủ để thử phá thông tới các thế giới khác. Mọi thứ quá phức tạp, người khác chẳng giúp được gì, chỉ mình Hạ Hoan Nhan phải mở chế độ “tăng ca”.

Cũng may Hạ Hoan Nhan vốn đam mê khám phá, càng làm càng thấy hứng thú. Nếu thành công, sau này việc qua lại các thế giới sẽ thoải mái vô cùng. Cô còn tiện tay nâng cấp đôi bông tai của Cố Tri Cảnh: một khi bị cưỡng ép đưa đi, bông tai sẽ ghi lại mọi thay đổi dữ liệu trên cơ thể, từ đó mô phỏng lại, giúp những người còn lại tìm được cách ra ngoài cùng cô.

Dã Trì Mộ nghe vậy liền gật đầu. Nàng đã chuẩn bị tâm lý cho ngày Cố Tri Cảnh rời đi. Vừa không nỡ, vừa lo sợ, nhưng trong sâu thẳm lại có một phần mong chờ.

Sáng hôm sau, trời trong xanh.

Dã Trì Mộ xoay người tỉnh dậy, bên giường trống không. Không cần tìm, nàng liền biết ngày này đã đến, Cố Tri Cảnh đã bị đưa đi. Mũi nàng cay xè, trong lòng vừa hoảng loạn vừa trống rỗng. Tay vô thức siết chặt góc chăn, thì thấy ở vị trí Cố Tri Cảnh từng nằm có đặt một bức thư.

. . . .

Cố Tri Cảnh:【 Chị đi trước để chuẩn bị hôn lễ cho em, dĩ nhiên chị sẽ là người cầu hôn em trước. Thật lòng mà nói, chị luôn có chút tư tâm: chị muốn đi trước, sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo… vì chị đã quá mong được kết hôn với em, quá mong chờ đem đến cho em một bất ngờ. 】

. . . .

Đọc xong, Dã Trì Mộ hừ nhẹ, tâm trạng bỗng tốt lên rất nhiều. Nàng nghĩ: coi như chị ấy chỉ đi công tác thôi.

Dưới giường đã đặt sẵn dép lê, quần áo cũng chuẩn bị từ trước. Nàng xỏ dép, rửa mặt, tự nhủ phải vui vẻ, còn cố tình nghĩ: Bạn gái không ở nhà, mình có thể tự do ăn chơi, thoải mái ra ngoài ăn đồ ngon.

Đúng lúc đó, điện thoại reo, là điện thoại của Cố Tri Cảnh. Tìm quanh một chút, nàng phát hiện nó được đặt trong ngăn kéo dưới bồn rửa. Màn hình sáng lên báo thức 9 giờ sáng. Ngay dưới báo thức là một tin nhắn:

【 Trong Weibo của em, chị đã viết sẵn hàng loạt tin nhắn, mỗi ngày sẽ tự động đăng một cái. Nhật ký yêu đương của chúng ta không thể gián đoạn. 】

Người dùng GY1314:【 9:01, chị yêu em. 】

Lùi
Tới

YOU MAY ALSO LIKE

Nhân – Kế – Mỹ
Tháng 8 1, 2025
Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy_truyenles.net
Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy
Tháng 7 7, 2025
Phía Sau Lưng
Phía Sau Lưng
Tháng 6 18, 2025
Hãy nắm lấy tay em_truyenles.net
Hãy nắm lấy tay em
Tháng 7 11, 2025
Truyện Les Hay
bach-hop-vo-nhat-ly-164039181
Vợ Nhặt
Ngoại Truyện Tháng 6 20, 2025
Chương 56 Tháng 6 20, 2025
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
quả dâu số 23 Tháng 6 24, 2025
quả dâu số 22 Tháng 6 24, 2025
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Đè nhau tới ngạt thở les 18+_truyenles.net
Đè nhau tới ngạt thở les 18+
Chap 7 Tháng 7 8, 2025
Chap 6 (1) Tháng 7 8, 2025
Hắc Dục_truyenles.net
Hắc Dục
Chap 5 Tháng 7 5, 2025
Chap 4.5 Tháng 7 5, 2025
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Chỉ Cần Cậu_truyenles.net
Chỉ Cần Cậu
Part 36 Tháng 7 27, 2025
Part 35 Tháng 7 27, 2025
Bé thực tập sinh hư hỏng_truyenles.net
Bé thực tập sinh hư hỏng
Chương 8 Tháng 7 15, 2025
Chương 7 Tháng 7 15, 2025
Chị dâu là người tình_truyenles.net
Chị dâu là người tình
Chương 8 Tháng 7 6, 2025
Chương 7 Tháng 7 6, 2025
Sống Chung Với Con Dâu_truyenles.net
Sống Chung Với Con Dâu
Chương 27 Tháng 7 19, 2025
Chương 26 Tháng 7 19, 2025

Comments for chapter "CHƯƠNG 131"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved