Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Tới

XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU - CHƯƠNG 136

  1. Home
  2. XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU
  3. CHƯƠNG 136
Lùi
Tới

Cố Tri Cảnh đã cấy lại tuyến thể sau khi kết hôn, tình trạng của cô hồi phục rất tốt. Cô có thể không cần cấy ghép, không cần thiết phải động thêm một dao trên cổ, nhưng Cố Tri Cảnh vẫn lựa chọn cấy lại.

Bởi vì vợ của cô là một Omega cấp cao, Omega cảm xúc không tốt, trạng thái không tốt, thậm chí kỳ phát tình đều cần Pheromone để trấn an, cô không muốn để vợ mình chịu khổ.

Hơn nữa, cô muốn hoàn toàn đánh dấu Dã Trì Mộ.

Để cho tiện, cũng để việc đánh dấu hoàn toàn dễ chịu hơn một chút.

Hai người nắm tay nhau lên kế hoạch cho tuần trăng mật sau đó.

Tuần trăng mật chơi hơn nửa năm, Cố Tri Cảnh đưa Dã Trì Mộ đi khắp thế giới này, hai người ngồi trên khinh khí cầu bay qua núi tuyết, nguy hiểm lại kích thích.

Cố Tri Cảnh nhẹ giọng nói bên tai Dã Trì Mộ: “Không biết em có nhớ không, em còn có một nguyện vọng chị chưa giúp em thực hiện.”

“Cái gì vậy?” Dã Trì Mộ hiển nhiên không nhớ.

“Cùng em bay vào vũ trụ, hái sao cho em.”

Dã Trì Mộ nghe được tim đập thình thịch, cũng tò mò, hỏi cô: “A, cái này làm sao thực hiện được.”

“Chị sẽ nghĩ cách.” Cố Tri Cảnh nói, cảm giác lạnh, vội ôm chặt lấy vợ mình.

Dã Trì Mộ nhìn những ngọn núi con sông ở đây, mỗi nơi đi qua cảm nhận được một cảnh đẹp, nàng lại thêm một phần yêu thích thế giới này.

Thích thì muốn chia sẻ, Dã Trì Mộ ôm cô, nói: “Sau này có thời gian cũng đón ba qua, đưa ông đi chơi.”

Cố Tri Cảnh tán đồng, lại nói thêm một câu: “Em mà đem câu này nói lại cho ông ấy nghe, ông nhất định sẽ nói, chờ các con có con, chúng ta cả nhà cùng nhau đi chơi một trận.”

Đây đúng là điều Cố Thế Xương sẽ nói, Dã Trì Mộ khẽ nói: “Cấy ghép tuyến thể là sẽ có thôi, chị không cần thăm dò ý em.”

Cố Tri Cảnh cười, cô không có thăm dò, đối với chuyện con cái cô nhất định là xem ý của Dã Trì Mộ, tốt nhất là trong ba năm tân hôn không muốn, cô muốn cùng Dã Trì Mộ vui chơi thỏa thích, thân mật thật tốt. Muốn có con thì ít nhất phải cấm dục một năm.

Ai mà chịu nổi.

Cố Tri Cảnh thì chịu không được.

Trong thời gian các nàng kết hôn trăng mật, Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan vẫn luôn công phá kỹ thuật cấy ghép tuyến thể, đạt được thành tựu không nhỏ. Giang Vô Sương còn nhận được một giải thưởng y học rất có trọng lượng, xem như đã giải quyết được một bài toán khó trong lịch sử y học.

Hiện tại kỹ thuật cấy ghép tuyến thể rất thành thục, Cố Tri Cảnh đi làm phẫu thuật một tháng là có thể hồi phục tốt. Cố Tri Cảnh vẫn hẹn trước Giang Vô Sương để cô ấy kiểm tra cho mình. Giang Vô Sương thấy hai người họ rất cảm kích, nếu không phải lúc trước Cố Tri Cảnh cắt bỏ tuyến thể, cô ấy và Hạ Hoan Nhan căn bản không tìm được hướng nghiên cứu.

Cố Tri Cảnh lén lút xem giá trị tín nhiệm của hai bên, hiện tại thời gian gió êm sóng lặng, không có nguy hiểm gì, giá trị tín nhiệm của mọi người đều duy trì ở mức 85% trở lên, xem như đã coi hai bên là bạn tốt của mình.

Giang Vô Sương rất có trách nhiệm, làm cho Cố Tri Cảnh nhiều lần kiểm tra, dữ liệu tuyến thể trước đó của cô cũng được giữ lại. Cố Tri Cảnh vẫn thích mùi thơm của hoa nhài, Dã Trì Mộ cũng thích mùi này, quan trọng nhất là cơ thể nàng đã quen thuộc với mùi này.

Phẫu thuật tuyến thể làm rất thành công, Cố Tri Cảnh lại trở thành Alpha, tinh thần lực cao, hoàn toàn phù hợp với Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ kiểm tra cho cô rất nhiều lần, phẫu thuật thành công, hồi phục cũng tốt, không để lại sẹo gì.

Nàng thăm dò giải phóng Pheromone, Cố Tri Cảnh liền gật đầu, nói mình đã ngửi thấy mùi của nàng, rất thơm.

Trong đêm hai người làm món ăn ngon, còn mở một chai rượu vang.

Hương hoa nhài, hương táo đều hòa quyện vào trong rượu.

Dã Trì Mộ vẫn sẽ lo lắng về việc đánh dấu hoàn toàn, Cố Tri Cảnh cũng trở nên rất căng thẳng, hai người đã kết hôn rồi, mà lúc này lại thuần khiết đến lạ.

“Em có sợ không?” Cố Tri Cảnh hỏi lúc ôm nàng lên giường.

Dã Trì Mộ ngồi trên giường, ngón tay bóp lấy ga trải giường, nhẹ giọng hỏi một câu, “Chị có biết không?”

Cố Tri Cảnh “tê” một tiếng, biểu cảm đó nhìn là biết rất rõ, cô ngồi bên cạnh Dã Trì Mộ, hôn môi nàng, nụ hôn của hai người bắt đầu trở nên triền miên.

Cô cắn nhẹ vào tai Dã Trì Mộ, nói: “Trên lý thuyết thì biết, trên thực tế thì không.”

“…” Dã Trì Mộ quay mặt đi, ngón tay nắm lấy cổ áo cô, trong lòng cũng biết rõ, Cố Tri Cảnh đã thăm dò rất nhiều lần, không thể nào không biết, chính là cố ý, đang trêu chọc nàng.

Cô hôn lên mi tâm nàng, chóp mũi nàng, môi nàng.

Hôn như mưa phùn rả rích rơi trên người Dã Trì Mộ.

Cố Tri Cảnh hôn môi nàng, lúc nói chuyện hơi thở rơi trên da thịt nàng, mang theo hơi nóng không gì có thể làm nguội lạnh.

“Sẽ không để em đau.” Cố Tri Cảnh khẽ nói.

Trong lòng Dã Trì Mộ cũng hiểu rõ, đau thì sẽ không đau, nhưng chắc chắn sẽ mất kiểm soát.

Bóng đêm vô tận, Pheromone hoàn mỹ hòa quyện.

Cố Tri Cảnh vốn là người mang ham muốn chiếm hữu rất mạnh, tuyến thể được sao chép chính là mùi vị ban đầu. Bản thân cô lại còn dùng chút mưu kế, đặc biệt hòa thêm hương thơm hỗn hợp, khiến độ tương thích với mùi hương của Dã Trì Mộ lúc này đạt đến 100%, hoàn toàn trùng khớp.

Hoa nhài và táo, hai mùi hương tưởng chừng khó mà hòa hợp, trong ngày này lại trở nên ngọt ngào đến lạ thường.

··

Quá trình này gần như không khác với dự tính của các nàng, bảy ngày bảy đêm, khi kề sát nhau là hương thơm ngào ngạt, còn khi tách ra thì cơ thể lại khó chịu, nên hai người lúc nào cũng quấn lấy nhau.

Cố Tri Cảnh chăm sóc bản thân cũng chăm sóc luôn cho Dã Trì Mộ, thời gian trôi qua vui vẻ, hai người giống như đôi chim nhỏ, đầu kề bên đầu, tựa vào nhau.

Dã Trì Mộ ngày xưa vốn xinh đẹp không gì sánh được, nhưng tuyến thể lại không tốt, đó là một khuyết điểm. Không đến kỳ phát tình nàng đã đau đớn đến mức chết đi sống lại, tuyến thể thường xuyên mất kiểm soát.

Bây giờ đã khác, Cố Tri Cảnh luôn trấn an nàng. Dã Trì Mộ như rơi vào ôn nhu hương trong truyền thuyết, bên cạnh đâu đâu cũng là vị ngọt.

Nàng tựa vào ngực Cố Tri Cảnh, lắng nghe nhịp tim của cô, tuyến thể nóng lên nhắc nhở nàng rằng giờ đây, nàng đã hoàn toàn thuộc về Alpha này.

Trên người nàng mang mùi hương của Cố Tri Cảnh, trong cơ thể có Pheromone của Cố Tri Cảnh, trên tuyến thể còn khắc ghi dấu ấn của Cố Tri Cảnh.

Không chừng…

Ngón tay Dã Trì Mộ đặt lên bụng dưới, không chừng còn có một tiểu bảo bảo.

Nghĩ vậy, nàng cắn nhẹ lên cằm Cố Tri Cảnh.

Sau tuần trăng mật, Dã Trì Mộ cùng Cố Tri Cảnh trở lại thế giới tiểu thuyết, bởi sự nghiệp của nàng vẫn chủ yếu ở nơi này.

Phim phải nhận, không thể trì hoãn.

Ban đầu, dự định là từ tháng sáu năm ngoái đã nhận phim, nhưng nàng bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên gần như định từ chối. Nhà sản xuất và đạo diễn cũng cắn răng chờ đợi, nói rằng chỉ khi nàng kết hôn rồi mới có thể cảm nhận trọn vẹn cảm xúc của nữ chính. Vì vậy, họ nhất quyết đợi nàng.

Nhân vật này ngoài nàng ra thì không ai có thể đảm nhận.

Dã Trì Mộ hiện tại đã giải ước với công ty, mời một người quản lý mới. Bạch Thanh Vi chưa đi cùng nàng, nhưng Dã Trì Mộ không sốt ruột, cảm thấy đó chỉ là vấn đề thời gian.

Hơn nữa, chính Bạch Thanh Vi đã giúp nàng nhận vai này, lo liệu xong hết mọi thủ tục.

Kịch bản vẫn là bản cũ: nữ chính chuẩn bị kết hôn với bạn gái, cả hai cùng nhau lo liệu hôn lễ. Nhưng giữa chừng, bạn gái phải đi làm nhiệm vụ, và rồi đi mãi không quay về.

Một gia đình bình thường, nhưng bạn gái lại là cảnh sát chống ma túy. Trong suốt bộ phim, không hề có bóng dáng bạn gái, ngay cả ảnh chụp cũng bị làm mờ.

Cuối cùng, nữ chính tuyệt vọng tự sát. Trên đầu giường treo một bức ảnh cưới, thực chất là tự chụp, cắt ảnh tốt nghiệp của bạn gái rồi dán vào cạnh ảnh mình.

Dã Trì Mộ hoàn toàn hiểu vì sao đạo diễn nói nàng kết hôn rồi sẽ diễn tốt hơn. Bởi nàng từng trải qua sự mong chờ và hạnh phúc của hôn nhân, nên càng có thể thấu rõ nỗi đau và sự tiếc nuối khi hy vọng tan vỡ của nhân vật.

Đạo diễn và nhà sản xuất tin tưởng nàng như vậy, nàng tự nhiên cũng không thể phụ lòng. Cẩn thận nghiền ngẫm kịch bản, chuẩn bị xong xuôi, nàng liền trực tiếp gia nhập đoàn phim.

Cố Tri Cảnh đi theo, lo lắng bộ phim này sẽ ảnh hưởng đến nàng. Nhưng cuối cùng, Dã Trì Mộ thuyết phục cô trở về, vì chỉ khi không nhìn thấy cô, nàng mới có thể nắm bắt cảm xúc nhân vật tốt hơn.

Dã Trì Mộ nói với cô: “Em có chị, dù có nhập vai đến đâu, em cũng biết mình đang diễn, chị yên tâm đi.”

“Được.” Cố Tri Cảnh gật đầu, cô toàn tâm ủng hộ sự nghiệp của Dã Trì Mộ.

Đúng lúc hai người còn muốn tổ chức thêm một hôn lễ ở đây, Cố Tri Cảnh liền lén lút tự chuẩn bị, đợi khi Dã Trì Mộ quay xong phim sẽ đem hôn lễ ấy làm món quà bất ngờ, đồng thời cũng giúp nàng thoát vai một cách trọn vẹn.

Vai diễn lần này hao tổn rất nhiều tinh thần và thể lực, lại đầy ẩn nhẫn.

Cố Tri Cảnh nghĩ, những bộ phim chống ma túy, cũng giống như ở thế giới ABO, ở đây càng cần được quay nhiều hơn, để mọi người nhận ra rằng thứ đó hủy hoại cuộc đời, hủy hoại gia đình ra sao, và biết cách giữ mình.

Cô còn nghĩ, nếu tung ra một hệ thống, chẳng phải sẽ quản lý hiệu quả hơn sao?

Tất nhiên, cũng có khuyết điểm, bởi đứng trên góc độ pháp luật và nhân tính, cách làm ấy chưa chắc đã phù hợp.

Trong thời gian Dã Trì Mộ đóng phim, Cố Tri Cảnh không ở cạnh nàng, chỉ ba ngày đến một lần. Sau đó, theo lời Dã Trì Mộ, để tránh ảnh hưởng, cô giảm xuống còn một tuần một lần, rồi hai tuần một lần. Nhưng chính vì vậy, ngày nào Cố Tri Cảnh cũng nhớ vợ.

Trước Tết, bộ phim đã hoàn tất. Đến tháng mười hai, hai người chính thức kết hôn. Sinh nhật Cố Tri Cảnh là ngày 12 tháng 12, cô cầu hôn vào ngày 20. Ở thế giới này, Cố Tri Cảnh cũng đã trao cho nàng một hôn lễ vô cùng long trọng.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, cuộc sống của hai người trở nên bình lặng. Cố Tri Cảnh còn làm một việc, cô trao một nửa kỹ thuật xuyên không cho quốc gia, để sau này nếu chủ thế giới gặp vấn đề, chính phủ sẽ đứng ra quản lý.

Phần còn lại, cô giữ lại nhằm đảm bảo sự an toàn cho bản thân và Dã Trì Mộ, đồng thời tạo cho nàng một thân phận chính đáng trong thế giới này, đặt nền móng cho một cuộc sống ổn định với đủ mọi chỗ dựa.

Từ đây về sau, quãng đời còn lại, các nàng sẽ không còn phải sợ hãi nữa.

Bộ phim của Dã Trì Mộ quay xong, rất nhanh đã được sắp xếp chiếu vào dịp Tết.

Sau Tết Dã Trì Mộ nhận được tin, nói là nàng dựa vào 《 bạo quân 》 đã được đề cử giải Kim Tượng trong nước, hy vọng nàng có thể đi tham gia cùng đoàn phim.

Dã Trì Mộ đi cùng đoàn, không hề hồi hộp, và cuối cùng đã ôm về giải Ảnh hậu. Trong mắt mọi người, nàng vẫn đang trong trạng thái tân hôn, tiếng vỗ tay vang lên cho nàng vô cùng nhiệt liệt.

Trên sân khấu, Dã Trì Mộ gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người, đoàn đội, người thân, và đặc biệt là người vợ tân hôn của nàng. Đám đông liền ồn ào đòi Cố Tri Cảnh cũng bước lên sân khấu.

Cố Tri Cảnh mặc một bộ âu phục đen, đứng cạnh Dã Trì Mộ, cô mang theo sự tự hào, niềm kiêu hãnh đặc biệt, nhất là khi Dã Trì Mộ nhận giải. Hai người cùng nhau chụp ảnh, sau đó cô ngoan ngoãn xuống dưới, lặng lẽ chờ nàng kết thúc phần phỏng vấn.

Tối về, cô ôm chiếc cúp Kim Tượng của Dã Trì Mộ, nâng niu còn hơn cả chủ nhân của nó.

Dã Trì Mộ liền nói: “Sau này em sẽ giành thêm nhiều giải thưởng cho chị.”

Cố Tri Cảnh cảm giác nàng như đang dỗ dành trẻ con, nhưng kỳ thực, cô rất thích.

“Cảm ơn vợ.”

·

Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh vốn cân nhắc chuyện có con khá muộn. Hai người còn mải ham chơi, còn nhiều chuyện lãng mạn muốn làm cùng nhau, trong lòng chỉ chứa đầy hình bóng của đối phương. Hơn nữa, cả hai chưa từng nghĩ kỹ làm thế nào để đón nhận một thành viên mới, càng chưa nghĩ đến việc phải phân chia tình thương của mẹ ra sao.

Mãi cho đến khi Dã Trì Mộ nhận vai một người mẹ trong phim, hai người họ mới lần đầu nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện có con.

Vừa hay, khi cả hai còn đang bàn bạc xem thời điểm nào mới thích hợp, Dã Trì Mộ bỗng thấy cơ thể không khỏe. Cố Tri Cảnh cho rằng nàng tâm lý chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên an ủi rằng nếu nàng không thích thì thôi. Nhưng để yên lòng, cô vẫn khuyên Dã Trì Mộ đến bệnh viện kiểm tra.

Dã Trì Mộ lại thấy quá phiền phức, liền tự mình đi khám. Không ngờ, kết quả khiến nàng sững người …nàng đã có thai.

Cảm giác ấy… vừa kinh hỉ vừa bất ngờ.

Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, nàng chỉ biết ngây ngốc thì thầm:

“Có thai rồi? Trong bụng… có tiểu bảo bảo sao?”

Bác sĩ mỉm cười: “Đúng vậy. Nhớ báo tin cho Alpha của cô nhé, đã được hai tuần rồi.”

Dã Trì Mộ ngơ ngác ngồi xuống ghế, lập tức gọi điện cho Cố Tri Cảnh. Đầu dây bên kia nghe giọng nàng nghiêm túc, Cố Tri Cảnh lập tức hốt hoảng tưởng có chuyện gì, vội vã chạy đến bệnh viện.

Nàng đưa kết quả cho cô xem. Cố Tri Cảnh cũng chết lặng, không nói nên lời.

Dã Trì Mộ chớp mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Có phải… cảm ứng được chúng ta muốn có con, nên liền đến luôn không?”

Cố Tri Cảnh run run, lo lắng: “Nhưng… em thì sao? Em có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Dã Trì Mộ lắc đầu, mỉm cười: “Em rất ổn.”

“Ổn… vậy thì tốt.”

Cô cúi xuống nhìn bụng nàng, muốn đưa tay chạm thử, nhưng quá căng thẳng, đành dừng lại. Dã Trì Mộ cầm tay cô đặt lên bụng mình, khẽ cười: “Chắc còn chưa cảm nhận được đâu, bác sĩ nói mới hai tuần thôi.”

Sự căng thẳng và bối rối dần tan biến. Hai người không hề bài xích, trái lại còn chờ mong.

Dã Trì Mộ ngón tay đặt lên bụng sờ sờ, nàng nói: “Nhưng có thể biết chúng ta muốn, liền đột nhiên xuất hiện, cho chúng ta một bất ngờ nhỏ nhỉ.”

Cố Tri Cảnh gật đầu. Vốn dĩ trong lòng cô luôn nghĩ, mang thai là việc cần chuẩn bị thật chu toàn, khi nào có đủ trách nhiệm mới nên tính đến. 

Nhưng giờ phút này, cô lại thấy trong lòng tràn đầy niềm vui.

Cố Tri Cảnh ngồi xổm xuống, áp tai vào bụng Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ bật cười, hơi xấu hổ đẩy cô ra: “Mới có một hai tuần thôi mà…”

Cố Tri Cảnh ngẩng đầu cười rạng rỡ.

Niềm vui ấy, cả hai biểu đạt rất hàm súc. Không nhảy cẫng lên, không la hét, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau đi đến tiệm bánh ngọt, cùng ăn một miếng bánh ngọt coi như chúc mừng.

Đúng lúc ấy, trận tuyết đầu mùa đã rơi. Đối diện quán bánh là một cửa hàng quà tặng, nơi bệ cửa sổ đặt một hộp nhạc hình người tuyết. Người tuyết nhỏ xoay tròn, vang lên khúc nhạc dịu dàng “đinh đinh đinh”.

Dã Trì Mộ ngậm thìa, đôi mắt long lanh: “Thật ra… em có chút mong đợi.”

“Chị thì rất mong đợi.” Cố Tri Cảnh mỉm cười, siết chặt tay nàng. Ăn xong, cô liền dắt nàng sang cửa hàng đối diện, mua người tuyết nhỏ kia mang về.

Dã Trì Mộ hỏi: “Cho ai vậy?”

“Dã Trì Mộ tiểu thư.” Dã Trì Mộ xách túi quà, Cố Tri Cảnh quàng khăn cho nàng, lại thuận tay xách thêm túi quà, nắm tay nàng cùng đi về phía trước.

Mùa đông tuyết rơi, bầu trời phủ một màu trắng xóa. Dã Trì Mộ cảm thấy rất ấm áp, nàng ôm lấy tay Cố Tri Cảnh, dụi má vào áo khoác của cô.

“Có thể nhận được món quà này, chị thật sự rất vui.” Cố Tri Cảnh nói.

Mãi đến khi tình hình ổn định, các nàng mới báo tin này cho Cố Thế Xương. Ban đầu ông còn chưa nghe rõ, đến khi mở ra, liền hét lớn:

“Có thai? Trì Mộ có thai?”

Cố Tri Cảnh gật đầu, nói: “Vâng.”

Cố Thế Xương hận không thể lập tức bay đến, mừng rỡ nói: “Cái này, thật sự là! Tốt quá!”

Trông mong bao lâu, nào ngờ cuối cùng lại được toại nguyện. Niềm vui đến mức khiến ông nghẹn lời, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Hai đứa cứ an ổn sống, hảo hảo nuôi con. Sau này, con giao cho ta, ta nuôi giúp cho, ai nha!”

Cố Tri Cảnh bật cười: “Chúng con cũng phải nuôi chứ.”

Đã quyết định sinh con, cả hai liền bắt đầu nghĩ đến trách nhiệm làm mẹ. Cả hai đều thiếu thốn tình cảm từ cha mẹ, họ càng hiểu rõ tình thương quan trọng thế nào, nên thầm hạ quyết tâm phải chăm sóc con chu toàn hơn.

Cố Thế Xương muốn giúp đỡ, đương nhiên càng thêm tốt. Hai người lần đầu làm mẹ, khó tránh khỏi có chỗ sơ suất.

Dã Trì Mộ vẫn không tránh khỏi lo lắng, dù đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng nàng vẫn thường sợ hãi. Trái lại, Cố Tri Cảnh lại làm rất tốt, hầu như không để nàng động tay vào việc gì, từ giúp mặc quần áo, mang giày, cho đến ngày ngày ôm ấp, dắt nàng đi dạo.

Cố Thế Xương thì càng khoa trương hơn. Nghĩ đến hai đứa con gái vất vả, ông bèn lo cả việc nấu cơm, chế biến các món ăn cho sản phụ, đủ loại chi tiết đều phải có người trông chừng. Cái gì cũng đi hỏi bà vú, chẳng biết đúng sai thế nào, nhưng cứ nhất định học. Trong lòng ông nghĩ, con cháu không thể chỉ giao cho người làm, phải có tình cảm thực sự mới được.

Thế là, hơn sáu mươi tuổi, ông lại hăng hái đăng ký lớp học nấu ăn, ngày nào bà vú nấu, ông cũng kề bên quan sát. Chỉ thiếu nước chưa đi học lớp thủ công, bởi trong lòng còn nghĩ, sau này cháu lớn lên, ông sẽ tự tay dạy làm.

Đi đến đâu, ông cũng tràn đầy tinh thần, gặp ai cũng hồ hởi khoe: con gái ông có thai, chẳng bao lâu nữa ông sẽ được làm ông ngoại.

Những lo lắng vẩn vơ trong lòng Dã Trì Mộ vì thế mà tan biến. Thậm chí nàng còn nghi ngờ, liệu có phải Cố Thế Xương đang nhảy múa khoe khoang khắp công ty rồi không.

Hai tuần sau, Cố Thế Xương vội vã chạy đến, mang theo đủ thứ mua cho Dã Trì Mộ, chất đầy đến mức kho chứa đồ trong nhà gần như không còn chỗ trống.

Hai cha con lại có chung một nguyên tắc: không dùng được cũng phải có, nên mua thì nhất định phải mua. Dĩ nhiên, những thứ không tốt cho phụ nữ mang thai thì tuyệt đối không mua, trong nhà có sẵn cũng phải lập tức dọn đi.

Đặt đồ đạc xong, Cố Thế Xương ngồi xuống sofa, nói với Cố Tri Cảnh:
“Cái tên kia của con không được, Cố Hương Hương, Dã Mỹ Mỹ, gọi ở nhà thì được, chứ lớn lên ra ngoài sẽ bị người ta chê cười. Để ta đặt cho.”

Nói rồi, ông lấy ra một cuốn từ điển cùng một cuốn thi thư:

“Chúng ta phải đặt cái tên có nội hàm, có văn hóa.”

Cố Tri Cảnh thật ra đã quên mất mình thuận miệng đặt hai cái tên đó. Bị nhắc đến, cô mới nói: “Con  thấy cũng được mà. Dã Mỹ Mỹ theo vẻ đẹp của Dã Trì Mộ, Cố Hương Hương… thì theo .”

Dã Trì Mộ không nói gì, chỉ ngồi cạnh cười, lặng lẽ nghe hai người họ bàn chuyện đặt tên. Thực ra hiện tại mới chỉ ba tháng, còn quá sớm để đặt.

Tưởng rằng hôm nay có thể quyết định, nào ngờ hôm nay đặt xong, ngày mai lại thấy có thể chọn cái khác hay hơn, hai người lại bàn tiếp. Dù ai nghĩ ra cũng vậy, cuối cùng vẫn phải hỏi ý Dã Trì Mộ, xem nàng có thấy dễ nghe hay không.

Cố Tri Cảnh cảm thán:

“Tên của mẹ quá hay, sao hai đứa nhỏ đặt thế nào cũng không hay bằng.”

Dã Trì Mộ cười: “Đó là trong mắt chị chỉ có em.”

Sau cơn sóng gió đặt tên, hai cha con lại bận rộn. Cố Thế Xương thì bận kiếm tiền, muốn mau chóng đưa nhà họ thành gia đình giàu nhất thế giới. Nhưng lại thấy tiền bạc quá tục, ông còn tự đặt ra quy định phải nói năng văn minh, lịch sự, gặp ai cũng muốn trích dẫn một hai câu cổ ngữ.

Dù làm gì, điều họ lo lắng nhất vẫn là Dã Trì Mộ. Mang thai vốn vất vả, bản thân nàng cũng gặp nhiều điều bất tiện, nghén ngẩm, tâm trạng thất thường.

Tính tình Dã Trì Mộ khi mang thai trở nên dịu dàng, nhạy cảm, đôi khi lại mỏng manh, hay hừ hừ, thỉnh thoảng cảm xúc lên xuống thất thường.

Có lẽ vì chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, nên khi Cố Thế Xương đối với nàng tốt, nàng sẽ làm nũng. Muốn ăn gì, nàng liền gọi ông là “ba”, Cố Thế Xương mềm lòng đến rối tinh rối mù, lập tức mời đầu bếp tới nấu. Nghĩ đi nghĩ lại, nhất định phải là cháu gái!

Cố Thế Xương đã cưng chiều đến thế, thì Cố Tri Cảnh còn cưng chiều hơn. Có khi nửa đêm nàng chợt thèm ăn gì đó, Cố Tri Cảnh liền bật dậy đi mua. Trở về thấy Dã Trì Mộ đã ngủ, nàng cũng không trách, chỉ nhẹ nhàng bưng bê dỗ dành. Ban đầu, Cố Tri Cảnh còn tạm gác công việc để chuyên tâm chăm sóc. Lâu dần, Dã Trì Mộ lại thấy phiền, bảo cô đi làm, tự mình ra ngoài chơi. Nhưng hễ thấy một cặp đôi trên đường, nàng lại nhớ đến Cố Tri Cảnh, liền lập tức gọi điện cho cô. Không ít lần, Cố Tri Cảnh đang làm việc phải chạy về chỉ vì nàng muốn cô hôn một cái.

Cả nhà vốn đã cưng chiều, giờ lại càng thêm cưng chiều. Đôi khi, chính Dã Trì Mộ cũng thấy ngượng ngùng.

“Chị có thấy em phiền không?” Nàng cảm thấy mình quá hay làm nũng, nhiều khi chẳng khó chịu đến thế, chỉ là ỷ sủng mà kiêu. Lúc Cố Tri Cảnh nấu ăn, nàng lại chạy đến ôm eo cô, giọng nhẹ nhàng, mang chút uất ức.

“Làm gì có phiền, bảo bối của chị vất vả rồi.” Cố Tri Cảnh xoay người, khẽ vuốt bụng nàng, lòng đầy thương xót. “Chúng ta chỉ chạy một chút, vài phút, mười mấy phút là xong. Còn em thì mỗi ngày phải mang bụng bầu, không thể nhảy nhót. Vất vả nhất là em.”

Dã Trì Mộ lại hỏi: “Vậy sau này em sinh xong, chị còn đối với em như thế không?”

“Chắc chắn rồi.” Cố Tri Cảnh suy nghĩ rồi nói, “Nếu bình thường có chỗ nào chị làm chưa tốt, em có thể nhắc. Nhưng sinh con chỉ lần này thôi nhé, cảm giác phải nhịn rất lâu. Chị có chỗ nào không tốt, em khó chịu ở đâu, đều phải nói với chị.”

Dã Trì Mộ ngẫm lại, quả thật cũng không có gì…

Bởi vì Cố Tri Cảnh đối với nàng đã quá tốt, nàng nói: “Chỉ là muốn… chính là cái đó, muốn.”

Thật ra, bác sĩ từng nói thai nhi bình thường vẫn có thể quan hệ, nhưng Cố Tri Cảnh lại lo lắng, cô cảm thấy nhịn một chút vẫn tốt hơn, cô không muốn Dã Trì Mộ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào ngoài ý muốn.

Dã Trì Mộ đôi khi không nhịn được, sẽ cầu xin cô vài lần, quả thật muốn lấy mạng Cố Tri Cảnh. Nói thật, Dã Trì Mộ khi mang thai sức quyến rũ không hề giảm, thậm chí còn mang theo một loại mê lực đặc biệt, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

·

Cố Tri Cảnh chăm sóc Dã Trì Mộ từng li từng tí, có lúc lại hối hận, cảm thấy không nên để Dã Trì Mộ mang thai, trong lòng xót xa cho vợ.

Cô cũng đã nghĩ kỹ, lần này sinh xong sẽ không sinh nữa.

Dã Trì Mộ ăn cơm, Cố Tri Cảnh đều làm thay, đút cho nàng, không muốn để nàng động tay. Dã Trì Mộ thì vẫn chưa thấy gì, chỉ chê cô phiền phức. Cố Tri Cảnh còn hùng hồn đáp: “Em không tiện.”

“Cũng chẳng có gì là không tiện cả.” Dã Trì Mộ nói, nhưng rõ ràng Cố Tri Cảnh chỉ là cố tình muốn đút cho nàng.

Ban đêm, cô đỡ eo nàng đi dạo, mua cho nàng đủ món ngon, hai người ngồi trong tiểu hoa viên hít thở không khí trong lành.

Dã Trì Mộ dựa vào vai cô, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Không lâu sau, Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan cùng nhau đến chơi, ánh mắt lập tức dán chặt vào bụng Dã Trì Mộ, nhìn hai nàng tình cảm mặn nồng, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ.

Hạ Hoan Nhan thường ngồi xổm xuống sờ bụng Dã Trì Mộ, đủ kiểu nghiên cứu lung tung, có khi còn muốn ngắm bụng của nàng thật kỹ.

Cố Tri Cảnh không cho phép, lạnh giọng nói: “Muốn thì tự mình sinh đi.”

Hạ Hoan Nhan tiếc nuối, Dã Trì Mộ thì tò mò hỏi: “Hai người các cô nếu có con, chắc là Hạ Hoan Nhan sẽ mang thai tiểu bảo bảo nhỉ?”

Hạ Hoan Nhan ngẩn ra, cúi đầu nhìn bụng mình:

“À… cái này… cái kia…”

Dã Trì Mộ bật cười, ngón tay vuốt ve bụng mình.

Hạ Hoan Nhan cũng đưa tay sờ bụng, lẩm bẩm: với kỹ thuật y học bây giờ, Omega và Beta muốn mang thai rất dễ dàng. Cô ấy mặc áo blouse trắng, cười nói: “Tôi mà mang thai chắc chắn sẽ rất gợi cảm.”

Mặc blouse trắng ôm bụng bầu, vừa kỳ quái vừa buồn cười… đúng là một hình ảnh hiếm thấy.

Dã Trì Mộ cười đầy ẩn ý: “Vậy thì các cô phải nhịn rất lâu, sẽ rất khổ.” Nói rồi liền bảo: “Thôi được rồi, về đi.”

Ban đêm gió nổi lên, Cố Tri Cảnh khoác thêm áo choàng cho nàng, đỡ eo nàng, hai người chậm rãi trở về, những lời trò chuyện đều nói khẽ bên tai.

Hai người từng hoang dại đến tận xương tủy, chiêu trò không thiếu, Hạ Hoan Nhan và Giang Vô Sương từng nghĩ bọn họ chắc khó mà sống yên ổn.

Giờ mới nhận ra, thì ra cái nhìn trước đây quá phiến diện.

Địa vị, tiền tài, tất cả các nàng đều đã có. Thứ họ khao khát thực ra chỉ là sự bầu bạn. Hai tâm hồn từng cô đơn, nay chỉ mong một cuộc sống bình dị, ấm áp.

Giang Vô Sương thì thầm bên tai Hạ Hoan Nhan: “Hạ Hạ, chúng ta cũng có con đi.”

Dã Trì Mộ vốn hơi gầy, nay vì mang thai mà đầy đặn hơn, bụng cũng bắt đầu nhô lên. Cố Tri Cảnh ngày nào cũng ngắm nhìn, còn Dã Trì Mộ cũng thích thú dõi theo sự thay đổi ấy, thường bảo cô lấy thước dây đo vòng eo.

Mỗi sự thay đổi hằng ngày đều được ghi lại trong lịch, vừa là chứng kiến sự thay đổi của nàng, vừa là ghi lại sự trưởng thành của những đứa nhỏ.

Cố Tri Cảnh còn mua riêng một cuốn sổ nhỏ rất đẹp, tự học vẽ, ghi chép và phác họa vô số hình hoạt hình đáng yêu.

Mỗi lần đi khám thai, Cố Tri Cảnh đều tháp tùng. Bụng nay đã hơi lộ, cô liền lấy áo khoác lông dài rộng thùng thình cho nàng mặc, hai người cùng đến bệnh viện. Giang Vô Sương giới thiệu bác sĩ, kiểm tra xong mới phát hiện là song sinh.

“Song sinh?” Cố Tri Cảnh không dám tin, kinh ngạc hỏi lại bác sĩ: “Song sinh có ảnh hưởng không tốt đến mẹ không?”

Cô đau lòng cho Dã Trì Mộ.

“Sẽ vất vả hơn một chút, cần đúng giờ đến khám.” Bác sĩ nói.

Cố Tri Cảnh không dám để Dã Trì Mộ đi đâu nữa, lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn mời bác sĩ và y tá đến ở trong biệt thự, lại thuê thêm người chăm sóc suốt hai mươi bốn giờ.

Từ bệnh viện đi ra, Cố Tri Cảnh vẫn cầm điện thoại không ngừng gọi, hận không thể chuyển cả bệnh viện về nhà.

Dã Trì Mộ buồn cười, định nói gì đó thì bị cô hôn lên trán, rồi lập tức gọi cho Cố Thế Xương báo tin vui. Bên kia, Cố Thế Xương cười đến mức không khép miệng được.

Dã Trì Mộ ngượng ngùng, tay đặt lên bụng. Nàng từng nghĩ, có con rồi liệu tình cảm với Cố Tri Cảnh có còn hòa hợp, cuộc sống sau này sẽ thế nào, liệu bản thân có làm tốt vai trò người mẹ, có thích ứng được với cuộc sống mới hay không.

Hiện tại, trong lòng nàng lại dâng lên mong chờ, bởi vì mình sắp trở thành mẹ. Quan trọng hơn, Cố Tri Cảnh và Cố Thế Xương, hai người thân thiết nhất, vẫn xem nàng như bảo bối, trước kia đã thương yêu, sau này càng thêm cưng chiều.

Cố Tri Cảnh đỡ eo nàng, dịu dàng nói: “Vất vả rồi.”

“Không vất vả lắm…” Dã Trì Mộ đáp. Thời gian này, hoàn toàn là Cố Tri Cảnh lo liệu mọi việc.

Cố Tri Cảnh lại bắt đầu tưởng tượng hai đứa con sẽ có tính cách gì, liệu một đứa giống cô, một đứa giống Dã Trì Mộ. Rồi lại thấy thương nàng, nghĩ nếu không phải Dã Trì Mộ mang thai, cô đã ôm nàng vào lòng.

Lùi
Tới

YOU MAY ALSO LIKE

Gặp Được Chân Tình
Gặp Được Chân Tình
Tháng 6 18, 2025
Lần cuối em yêu cô
Tháng 8 22, 2025
Trót yêu người hắc ám
Tháng 8 1, 2025
Phu Thê Đường Mật
Tháng 8 20, 2025
Truyện Les Hay
Đè nhau tới ngạt thở les 18+_truyenles.net
Đè nhau tới ngạt thở les 18+
Chap 7 Tháng 7 8, 2025
Chap 6 (1) Tháng 7 8, 2025
Hắc Dục_truyenles.net
Hắc Dục
Chap 5 Tháng 7 5, 2025
Chap 4.5 Tháng 7 5, 2025
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Chỉ Cần Cậu_truyenles.net
Chỉ Cần Cậu
Part 36 Tháng 7 27, 2025
Part 35 Tháng 7 27, 2025
bach-hop-vo-nhat-ly-164039181
Vợ Nhặt
Ngoại Truyện Tháng 6 20, 2025
Chương 56 Tháng 6 20, 2025
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
quả dâu số 23 Tháng 6 24, 2025
quả dâu số 22 Tháng 6 24, 2025
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Bé thực tập sinh hư hỏng_truyenles.net
Bé thực tập sinh hư hỏng
Chương 8 Tháng 7 15, 2025
Chương 7 Tháng 7 15, 2025
Chị dâu là người tình_truyenles.net
Chị dâu là người tình
Chương 8 Tháng 7 6, 2025
Chương 7 Tháng 7 6, 2025
Sống Chung Với Con Dâu_truyenles.net
Sống Chung Với Con Dâu
Chương 27 Tháng 7 19, 2025
Chương 26 Tháng 7 19, 2025

Comments for chapter "CHƯƠNG 136"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved