Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Tới

XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU - CHƯƠNG 138

  1. Home
  2. XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU
  3. CHƯƠNG 138
Lùi
Tới

Tiểu bảo bảo vô cùng đáng yêu, mỗi ngày đều thay đổi một chút. Khi lớn hơn, mỗi ngày đều có thể sang phòng bệnh của Dã Trì Mộ ở một lát. Các bé bắt đầu cười nhiều hơn, bác sĩ nói rằng chỉ cần ăn no, được chăm sóc chu đáo thì rất ít khi khóc.

Phần lớn thời gian trong ngày, tiểu bảo bảo đều dành để ngủ.

Mỗi lần Dã Trì Mộ cho con bú, Cố Tri Cảnh luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Khi tiểu bảo bảo được bú no, cái miệng nhỏ còn bẹp bẹp mấy cái rồi ngủ thiếp đi.

“Ai, thật ngưỡng mộ.” Cố Tri Cảnh chống cằm ngồi bên giường nhìn tiểu bảo bảo.

Dã Trì Mộ đưa tay gõ nhẹ lên trán cô, “Tiểu bảo bảo ăn, chị cũng muốn ăn sao? Vốn dĩ hai đứa đã ăn nhiều lắm rồi, không đủ cho chị đâu.”

Cố Tri Cảnh vẫn không đứng đắn, nàng nói thế nhưng cô còn gật đầu, quyết không đổi ý.

Omega khi mang thai có một vẻ đẹp đặc biệt: thân thể đầy đặn, trên người luôn phảng phất hương thơm ngọt ngào. Lúc này, mùi táo hòa cùng mùi sữa, khiến người khác khó mà kháng cự nổi.

“Hay là chị ra ngoài đi dạo một vòng đi.” Dã Trì Mộ cũng tự mình ngửi thấy, quả thực thơm đến mức chính nàng cũng cảm thấy khó chịu.

Cố Tri Cảnh chỉ có thể thở dài. Cô muốn nhẫn nhịn nhưng cũng chẳng thể nhịn được bao lâu. Không muốn biến mình thành cầm thú, cô đành rời phòng, tiện tay lấy ra một cây sữa chua que ngậm trong miệng, vừa đi vừa nói:

“Trì Trì, vậy chị về trước, làm đồ ăn ngon cho em.”

“Ừm, hai đứa cứ để ở chỗ em đi.” Dã Trì Mộ nhẹ giọng nói, ngón tay nắm lấy chiếc nôi nhỏ nhẹ nhàng lắc lư, tiểu bảo bảo ăn no rất ngoan ngoãn ngủ, bắp chân mũm mĩm cứ luôn động đậy. Dã Trì Mộ rất ngạc nhiên, không ngờ hai bảo bối lớn như vậy, cứ luôn ở trong bụng nàng mà cũng không mấy khi đạp nàng, thật ngoan.

Chỉ là mommy và ông ngoại của hai tiểu công chúa không mấy đáng tin cậy, mấy cuốn sách sắp lật nát rồi, vẫn chưa xác định được tên cho cặp song sinh.

Dã Trì Mộ nghĩ ra một ý, nàng gửi tin nhắn thoại cho Cố Thế Xương, “Ba, hay là đặt tên cho tiểu bảo bảo dùng tên của con và Tri Cảnh đi, ví dụ như cái gì đó Mộ, Sớm Chiều chẳng hạn.”

Cố Thế Xương nghe xong, ôi, hai cái tên này hay, bảo nàng chờ, ông đang lật từ điển, xem có chữ nào tốt hơn, lấy cái tên có nội hàm hơn. Cố Thế Xương nghiêm túc nói: “Chuyện này không thể qua loa được, con chờ một chút, ba tìm một chút.”

Cố Thế Xương nói tìm một chút, ông không chỉ phải lật nát từ điển, mà còn phải dẫn kinh điển, “Tối nay ba sang thăm con, mang cho con chút đồ ăn ngon.”

“Tri Cảnh đi lấy cho con rồi.”

“Ôi, nó sao không ở bên cạnh con?” Cố Thế Xương nói, “Không có trách nhiệm.”

Dã Trì Mộ cười, “Không có, con chỉ nằm buồn chán, bảo chị ấy làm đồ ăn cho con. Ba, lúc tới mang cho con ít mứt quả, con muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Được.” Cố Thế Xương đồng ý.

Dã Trì Mộ chơi điện thoại, cầm điện thoại quay lại dáng ngủ của tiểu bảo bảo, rồi gửi cho Cố Thế Xương. Cố Thế Xương trả lời bằng tin nhắn thoại, “Vẫn có chút giống ông ngoại.”

“Đúng vậy.”

Dã Trì Mộ chạm chạm vào má của hai bảo bối, bên này nhìn, bên kia cũng nhìn. Nàng còn nhận được không ít tin nhắn của bạn bè, đều là bảo nàng gửi ít ảnh của bảo bối qua, tất cả mọi người đều nói muốn đến thăm nàng, thăm hai tiểu bảo bảo của nàng.

Dã Trì Mộ trả lời “được”, bảo họ buổi chiều đến.

Tiểu bảo bảo sinh ngày 8 tháng 10, Sương Giáng, đúng lúc là tiết khí thứ mười bảy.

Bạch Thanh Vi hỏi trong nhóm một câu: 【 Tiểu bảo bảo dùng sữa bột gì, mai chị mua một thùng đến. 】

Hạ Hoan Nhan: 【 Nhỏ như vậy, chắc chắn không thể uống sữa bột, bây giờ toàn bú mẹ thôi. Đợi lớn thêm đã, chứ mua sớm tích trữ nhiều cũng không tốt. 】

Bạch Thanh Vi: 【 Cô hiểu biết quá nhỉ. 】 

Hạ Hoan Nhan: 【 Chị cũng là Omega, sau này chị cũng sẽ hiểu! 】

Bạch Thanh Vi: 【 Tôi mua cho Trì Mộ uống, bổ sữa không tốt sao? 】

Mấy người còn lại nhất thời im lặng, không phản bác được, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có lý.

Họ liền hẹn nhau cùng đi mua quần áo, đồ chơi nhỏ, cả thuốc bổ cho Dã Trì Mộ. Chiều hôm đó, ai nấy xách túi lớn túi nhỏ kéo đến bệnh viện.

Đúng lúc Dã Trì Mộ vừa cho cặp song sinh bú xong, Hạ Hoan Nhan ghé vào cửa sổ nhìn, chậc một tiếng:

“Xem kìa, Cố Tri Cảnh ngưỡng mộ thế!”

Vừa nói dứt câu, Cố Tri Cảnh liền quay người kéo rèm cửa lại, không cho phép các nàng nhìn trộm.

Dã Trì Mộ cho bú xong, cẩn thận lau quần áo, rồi lại lau sạch ngón tay. Dù là mẹ mới sinh, nàng vẫn không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Chờ mọi việc ổn thỏa, Cố Tri Cảnh mới đi mở cửa, bốn người bạn ùa vào. Dã Trì Mộ vội vàng đưa tay che mặt:

“Nhìn tiểu bảo bảo đi, đừng nhìn em.”

“Em sinh hẳn hai bảo bối đó nha!” Hạ Hoan Nhan thán phục, vừa nhìn sang trái lại chạy sang phải, “Oa, giống hệt nhau. Thế cân nặng thì sao, ai nặng hơn?”

“Bên trái nặng hơn một chút, nên là chị.”

Theo lệ, đứa nào nặng hơn thì được coi là chị.

“Chậc, còn đang ngủ say.” Bạch Thanh Vi hạ giọng, cúi đầu ngắm nghía. Như có linh cảm, tiểu bảo bảo khẽ giật mình, cái mặt hồng hồng mềm mại khẽ động, đôi mắt vẫn nhắm chặt. Bạch Thanh Vi xuýt xoa:

“Chị còn tưởng mới sinh sẽ xấu lắm, không ngờ đáng yêu thế này. Sau này có thể thành ngôi sao nhí, để chị dẫn dắt luôn.”

Dã Trì Mộ bật cười khẽ: “Chị biết nuôi con sao?”

Bạch Thanh Vi sững người, nghiêm túc đáp: “Không biết. Nhưng em nuôi lớn lên, chị dẫn dắt là được.”

Hạ Hoan Nhan chen lời: “Tôi thì thấy nên hướng theo khoa học… cho làm thí nghiệm…”

“Hạ Hạ!” Giang Vô Sương nghiêm giọng ngăn lại.

“Ý là theo con đường nghiên cứu, học hành giỏi giang, tôi đâu có biến thái!” Hạ Hoan Nhan vội vàng thanh minh, khiến mọi người bật cười.

Không khí rộn ràng khiến Dã Trì Mộ thấy giống như “tứ đại ác nhân” tụ hội lại, chuẩn bị bồi dưỡng, huấn luyện cặp song .

“Đáng tiếc, nếu không ngủ còn có thể ôm một chút.” Đứng bên cạnh Bạch Thanh Vi, Liễu Sấu ôn tồn nói, “Trông đặc biệt muốn bế.” Cô ấy hỏi Dã Trì Mộ, “Có nặng không.”

“Ôm một thì còn được, chứ hai đứa cùng lúc thì nặng lắm.” Dã Trì Mộ cười đáp.

“Lúc đó bụng em còn to như vậy.” Liễu Sấu quan tâm nhìn nàng, “Sao rồi? Bây giờ tốt hơn nhiều rồi nhỉ.”

Lúc mang thai rất vất vả, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Bởi vì mang thai gần mười tháng, bây giờ sinh ra, nàng còn có chút không quen, “Hồi phục rất tốt, Tri Cảnh và ba em, hai người vẫn luôn chăm sóc em.”

Cố Tri Cảnh đi rửa táo gai, nghĩ các nàng muốn nói chuyện, sẽ để y tá đưa tiểu bảo bảo đến phòng trẻ sơ sinh bên cạnh. Mấy người còn không cho, tình nguyện hạ giọng nói chuyện, cũng muốn nhìn một chút tiểu bảo bảo rất giống Dã Trì Mộ.

“Thật đáng yêu.” Hạ Hoan Nhan nói, “Sau này  có thể gọi dì là dì nhỏ.”

“Tôi muốn nó gọi là mẹ nuôi.” Giang Vô Sương nói.

Đầu óc Hạ Hoan Nhan rất thông minh, cô ấy nói: “Hay là thế này, một đứa gọi tôi là dì nhỏ, một đứa gọi tôi là mẹ nuôi, vừa hay, sinh đôi quá tốt.”

Dã Trì Mộ ngồi ở đầu giường nghe các nàng nói, không nhịn được cười.

Các nàng vẫn luôn chơi đến chiều, tiểu bảo bảo tỉnh dậy, còn ở bên nôi trêu chọc rất lâu. Hai tiểu bảo bảo còn không sợ người lạ, trêu chọc nàng nàng sẽ còn cười.

Trong đám bạn bè này, người thích hai bảo bối nhất là Hạ Hoan Nhan, bảo bối của Dã Trì Mộ cũng rất thích cô ấy. Mọi người có lúc bận, sẽ không đến chơi mỗi ngày, Hạ Hoan Nhan kiên trì bền bỉ, mặc kệ gió thổi mưa rơi ngày nào cũng đến chơi.

Cô ấy đến, tiểu bảo bảo làm ồn cũng tương đối lớn.

Dã Trì Mộ có đôi khi sẽ nghĩ, sau này bảo bối của nàng có phải sẽ làm nhà khoa học không! Như vậy cũng rất tốt, sau này hệ thống xuyên không trực tiếp dạy cho bảo bối nhà mình quản lý.

Đương nhiên, nàng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, hai bảo bối mới một tháng tuổi.

Hạ Hoan Nhan mỗi lần đều sẽ mang những đồ chơi nhỏ tự mình nghiên cứu đến cho cặp song sinh chơi, không biết có phải là thích đến mê muội không. Hạ Hoan Nhan nghiên cứu những đồ chơi nhỏ này, tự mình lập ra một công trình, “Rốt cuộc thứ gì có thể hấp dẫn sự chú ý của trẻ nhỏ nhất, những điều này có phải có liên quan đến gen của trẻ con không. Trẻ mới sinh, chưa trải qua sự ăn mòn của trường học và xã hội, những thứ chúng thích là thuần khiết nhất, ví dụ như, các bé thích tôi, vừa nhìn là biết phát ra từ nội tâm.”

Hạ Hoan Nhan một tay đút trong túi, một tay cầm cái trống lắc nhỏ, cô ấy vừa lắc vừa nói, tiểu bảo bảo ở trong nôi vui vẻ vỗ tay.

Dã Trì Mộ nén cười đến khó chịu, Giang Vô Sương đem quần áo nhỏ đồ chơi đã mua đưa cho nàng. Hạ Hoan Nhan lại ngẩng đầu nói: “Lần sau tôi đến, nhớ cho hai đứa mặc thử nhé.”

Dã Trì Mộ nói được, nàng hỏi: “Bác sĩ Hạ thích trẻ con như vậy, tại sao không sinh một đứa.”

“Em ấy cũng muốn, nhưng dự án trong tay em ấy quá nhiều, hiện tại em ấy không đi được. Nếu mang thai ở trong phòng nghiên cứu rất dễ bị nhiễm phóng xạ, đối với Hạ Hạ và đứa trẻ cũng không tốt, cho nên trước mắt là không có cân nhắc.”

Hạ Hoan Nhan đùa với cặp song sinh, nói: “Tôi mỗi ngày đến xem hai đứa nhỏ nhà cô cũng rất thỏa mãn rồi.”

Giang Vô Sương đi qua nhìn đứa trẻ, hiện tại đứa trẻ đã có thể nhìn thấy hình dáng, cô ấy nói: “Hai đứa thật giống các cô. Chỉ là chưa có tên có phải là có chút vấn đề không.”

Hiện tại chỉ có một họ, bởi vì Cố Thế Xương vẫn đang lật từ điển, nói là tiểu bảo bảo nhà mình nhất định phải thận trọng. Hiện tại tất cả mọi người đều gọi các bé là tiểu Tiểu Cố, tiểu Tiểu Dã, thỉnh thoảng sẽ gọi là Hương Hương, Mỹ Mỹ.

Vốn dĩ Cố Thế Xương rất mâu thuẫn với hai cái tên này, nhưng vì vẫn chưa đặt được tên, cũng chỉ có thể mặc kệ người khác gọi hai tiểu bảo bối như vậy.

Tiểu bảo bối họ Cố, rõ ràng lại giống Dã Trì Mộ hơn.

Tiểu bảo bối họ Dã, tính cách lại trông trầm ổn giống Cố Tri Cảnh.

Hạ Hoan Nhan vừa trêu bảo bối vừa cười: “Ừm, cảm giác hai đứa bị đổi ngược mất rồi.”

Dã Trì Mộ bật cười, tay lắc chuông gió treo nôi:

“Có khi lớn lên tính cách cũng chẳng giống nhau. Rất nhiều cặp song sinh vốn đã khác biệt rồi.”

Quả nhiên, một đứa cười toe toét, tay chân múa may theo tiếng chuông, còn đứa kia vẫn nghiêm túc… gặm tay.

“Bình thường mà nói, cho dù là song sinh thì tính cách cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn.” Hạ Hoan Nhan vừa chạm vào má tiểu bảo bảo, lại chạm vào cánh tay của bé. Tiểu bảo bảo bắt lấy ngón tay cô ấy, khiến tim Hạ Hoan Nhan như tan chảy. Cô vội vàng gọi Giang Vô Sương đến xem: “Trời ơi, mềm quá đi! Có thể cho tiểu bảo bảo nhà cô sang nhà tôi một ngày không, tôi sẽ chăm cho.”

Dã Trì Mộ lắc đầu: “Không được, hai đứa hiện tại vẫn cần Pheromone của mẹ để trấn an.”

Nàng che môi cười dịu dàng, nói: “Hôm nay các cô có thể ở lại, bữa tối trong nhà đã chuẩn bị xong rồi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân.

Người giúp việc đi mở cửa, báo: “Khách đến thăm.”

Cố Tri Cảnh tan ca trở về, tiện tay đưa túi cho người giúp việc, ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Lại là Hạ Hoan Nhan sao?”

Hạ Hoan Nhan đứng bên cửa sổ nói lại: “Cái gì gọi là lại?” Rồi quay sang Dã Trì Mộ nói: “Hôm nay tôi ở lại.”

Lúc này, Dã Trì Mộ vẫn chưa về nhà, nàng đang ở trung tâm ở cữ. Bên này chăm sóc toàn diện, cũng giúp nàng hồi phục nhanh hơn.

Tất nhiên, Hạ Hoan Nhan không thể ngủ lại, ăn cơm xong liền bị Cố Tri Cảnh đuổi về. Trước khi đi, cô ấy còn lén hôn lên má hai bảo bối rồi mới chạy mất.

Cố Tri Cảnh đứng cạnh, nhìn tiểu bảo bảo đang mút tay, biểu cảm khó tả: “Chị còn chưa hôn lần nào.”

“Chị chưa hôn sao?” Dã Trì Mộ ngạc nhiên, nghĩ: còn em thì đã hôn không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng nghĩ đến gương mặt hay ghen của Cố Tri Cảnh, nàng liền nói: “Lát nữa khi người giúp việc tắm cho tiểu bảo bảo, chị có thể hôn bao nhiêu cũng được.”

Buổi tối, người giúp việc bế tiểu bảo bảo ra, Cố Tri Cảnh cũng phụ ôm. Dã Trì Mộ nằm trên giường nhìn, thấy cô ôm có phần vụng về nhưng động tác lại rất dịu dàng. Tiểu bảo bảo đưa tay sờ lên mặt cô.

“Thật hung dữ, giống mẹ con.”

Người Cố Tri Cảnh dính đầy mùi sữa của trẻ con, cô đi tắm trước, rồi quay lại giúp Dã Trì Mộ. Cô đặt nàng lên giường, cẩn thận nhìn vết thương trên bụng, tỉ mỉ lau chùi. Hiện tại vết thương gần như đã lành.

Cô không dám động tác mạnh, chỉ nhẹ hôn lên vết thương của nàng. Sau đó, cô lên giường, nằm bên cạnh, ánh mắt dán chặt lấy Dã Trì Mộ. Nàng chẳng cần đoán cũng biết cô đang nghĩ gì.

“Vợ ơi.” Cố Tri Cảnh gọi. Dã Trì Mộ không đáp. Cô ngoắc tay gọi tiếp: “Trì Trì.”

Cô cố tình gọi tên thân mật như vậy.

Chỉ hôm nay thôi, ‘ăn’ vợ một chút.

Ăn cái gì thì khỏi phải nói cũng rõ.

Cố Tri Cảnh nhéo một cái bên hông bộ đồ ngủ của nàng.

Gần đây, trạng thái của Dã Trì Mộ rất tốt, cặp song sinh cũng lớn hơn, thường xuyên được người giúp việc bế tới.

Cố Tri Cảnh thèm đến không chịu được, ban đêm lén lút ăn vụng một hai ngụm.

Dã Trì Mộ thật sự bất đắc dĩ, nhưng lý lẽ của Cố Tri Cảnh cũng quá đường hoàng. Nàng nghĩ, có lẽ chẳng ai nhịn nổi.

Cố Tri Cảnh thể hiện quá mức thèm thuồng, Dã Trì Mộ chỉ cho một ít rồi đẩy cô ra, nghiêm nghị: “Chị ăn xong rồi, con thì sao? Em nuôi không nổi ba người đâu.”

Vì lo đụng phải vết thương của nàng, Cố Tri Cảnh không dám ngủ chung giường. Bị đuổi sang giường bên cạnh, cô lại ăn vạ, ngồi lì ở mép giường, mím môi, trong lòng còn lưu luyến hương vị ngọt ngào ban nãy.

Cô giống hệt một con mèo ăn vụng, thì thầm nói: “Thật ra làm mẹ cũng rất tốt.”

“Đồ ấu trĩ.” Dã Trì Mộ quát.

Cố Tri Cảnh cười hí hửng.

Dã Trì Mộ định ngủ, thấy Cố Tri Cảnh vẫn chăm chú cầm điện thoại, liền nhắc: “Thôi được rồi, chị ngủ đi.”

“Chị đang tìm hiểu đây, xem hai đứa nhỏ khi nào cai sữa, khi nào cho ăn bột thì tốt nhất. Em ngủ trước đi.” Cố Tri Cảnh nghiêm túc chống cằm, “Nghe nói cai sữa sớm sẽ tốt hơn, không biết thật hay giả, nhưng chị nhớ mình lúc nhỏ cũng cai khá sớm.”

“…” Dã Trì Mộ chỉ muốn bịt tai lại.

“Chị tìm hiểu nghiêm túc mà.” Cố Tri Cảnh đưa tin tức cho nàng xem, “Trên mạng nhiều ý kiến quá, chị chẳng phân biệt nổi cái nào đúng cái nào sai.”

Dã Trì Mộ nhắm mắt: “Nghe bác sĩ, chỉ nghe bác sĩ thôi.”

Nàng thật muốn đánh người. Cố Tri Cảnh làm mẹ quá không đứng đắn, hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của nàng.

À không, có một điểm vẫn không đổi: Cố Tri Cảnh vẫn ghen như xưa, ngay cả với con gái mình cũng ghen. Trong lòng Cố Tri Cảnh, cặp song sinh đã “ăn mất phần” của mình, vì vậy cô phải mau chóng giúp con trưởng thành, sớm độc lập để trả lại vợ lại cho mình.

Dã Trì Mộ thầm thở dài: Tạo nghiệp thật, con gái mới chỉ một tháng tuổi thôi mà.

Lùi
Tới

YOU MAY ALSO LIKE

Rốt cuộc gặp được em_truyenles.net
Rốt cuộc gặp được em
Tháng 7 19, 2025
My Love_truyenles.net
My Love
Tháng 6 24, 2025
Madly In Love
Tháng 8 15, 2025
Tình Trò Ái Cô_truyenles.net
Tình Trò Ái Cô
Tháng 7 17, 2025
Truyện Les Hay
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Đè nhau tới ngạt thở les 18+_truyenles.net
Đè nhau tới ngạt thở les 18+
Chap 7 Tháng 7 8, 2025
Chap 6 (1) Tháng 7 8, 2025
Hắc Dục_truyenles.net
Hắc Dục
Chap 5 Tháng 7 5, 2025
Chap 4.5 Tháng 7 5, 2025
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Chỉ Cần Cậu_truyenles.net
Chỉ Cần Cậu
Part 36 Tháng 7 27, 2025
Part 35 Tháng 7 27, 2025
bach-hop-vo-nhat-ly-164039181
Vợ Nhặt
Ngoại Truyện Tháng 6 20, 2025
Chương 56 Tháng 6 20, 2025
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
quả dâu số 23 Tháng 6 24, 2025
quả dâu số 22 Tháng 6 24, 2025
Bé thực tập sinh hư hỏng_truyenles.net
Bé thực tập sinh hư hỏng
Chương 8 Tháng 7 15, 2025
Chương 7 Tháng 7 15, 2025
Chị dâu là người tình_truyenles.net
Chị dâu là người tình
Chương 8 Tháng 7 6, 2025
Chương 7 Tháng 7 6, 2025
Sống Chung Với Con Dâu_truyenles.net
Sống Chung Với Con Dâu
Chương 27 Tháng 7 19, 2025
Chương 26 Tháng 7 19, 2025

Comments for chapter "CHƯƠNG 138"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved