Cấp Dưới Của Dì - Chương 36
Một chiều, Nguyên tình cờ gặp Bảo Anh đang đi bộ trên vỉa hè. Hình như chị vừa đi siêu thị về, tay xách túi đồ, mồ hôi lấm tấm bên thái dương.
Trước đây, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, Nguyên thường quay đi rất nhanh, làm ra vẻ bận rộn, như thể sợ bị bắt gặp điều gì. Nhưng lần này, cô chỉ đứng đó, nhìn thẳng.
Ánh mắt chạm ánh mắt, yên lặng trong thoáng chốc. Không né tránh, không gượng gạo.
– À, Nguyên! Em đi đâu về vậy?
Bảo Anh lên tiếng trước, cố giữ giọng bình thường nhưng khóe môi đã khẽ cong.
– Em… đi dạo chút thôi.
Nguyên đáp gọn, nhưng trong mắt ánh lên tia gì đó rất rõ ràng, khiến tim Bảo Anh khẽ lệch một nhịp.
Họ bước ngang qua nhau, rồi Nguyên bất chợt quay lại, mỉm cười:
– Để em xách giùm cho, chị mua gì nhiều vậy.
Khoảnh khắc đó, nụ cười tự nhiên của Nguyên làm Bảo Anh ngẩn người. Chị thấy vui đến nỗi giấu không kịp, lòng dâng lên một niềm ấm áp mà lâu rồi chưa cảm nhận . Chỉ vì ánh mắt không còn lảng tránh, chỉ vì sự tự nhiên đến bất ngờ ấy. Và có lẽ, Bảo Anh đã bắt đầu thấy một tia hi vọng?
…..
Trời vừa nhá nhem, phố xá vẫn còn lác đác người qua lại. Bảo Anh chạy xe chậm chậm về nhà sau giờ làm thì bất ngờ thấy một con mèo con ướt nhẹp nằm co ro ngay mép đường. Chị thắng gấp, dựng xe bên lề, cúi xuống bối rối:
– Trời ơi… ai bỏ con mèo nhỏ xíu vầy nè?
Đúng lúc chị đang lóng ngóng không biết phải làm sao, phía sau vang lên tiếng thắng xe. Nguyên đi học về, vừa nhận ra Bảo Anh là dừng lại ngay.
– Gì vậy chị?
Nguyên hỏi, vẫn còn đội nguyên cái nón bảo hiểm.
– Mèo con… chắc bị bỏ. Em coi nè. Bảo Anh nhẹ nhàng bế lên, con mèo kêu “meo” một tiếng yếu ớt.
Nguyên nhíu mày, bước xuống xe, đưa tay che cho con mèo khỏi gió.
– Chắc nó bị bỏ rồi. Hay mình đem nó về cho nó ăn đi…chị.
Bảo Anh ngẩng lên, thoáng bắt gặp ánh mắt Nguyên. Chị khẽ gật, tim chợt nhanh một nhịp .
– Ừ, vậy… để chị đem về. À mà, nhà chị không có đồ ăn với sữa.
Nguyên suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Để em đi mua cho. Chị bỏ nó vô ba lô em đi, em lấy đồ trong đó ra để chị đem nó về trước.
Vừa nói, cô vừa kéo balo, lấy máy tính và tập tài liệu ra bỏ vào cốp xe, rồi đưa cho chị.
Bảo Anh nhìn cái balo trống rồi khẽ cười, đặt con mèo con vào, kéo khóa lại chừa khe nhỏ cho nó thở.
– Em chu đáo ghê. Vậy chị đem về trước.
Nguyên gật đầu, nổ máy xe.
– Dạ, chị đi đi. Em chạy mua đồ rồi qua liền.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn thôi, ánh mắt hai người lại vô tình chạm nhau. Không còn né tránh, không còn gượng gạo, mà như có chút yên tâm, chút tin tưởng lạ thường.
…..
Từ hôm đó, căn nhà của Bảo Anh bỗng thêm tiếng “meo meo” nho nhỏ. Chị đặt tên cho nó là Bắp – vì bộ lông vàng óng, tròn xoe như trái bắp nếp.
Chiều nào đi học về, Nguyên cũng tạt ngang:
– Hôm nay Bắp ăn ngoan không chị?
– Ngoan chứ, nhưng cứ đợi em về nó mới chịu chạy vòng vòng đó.
Bảo Anh cười, ánh mắt ngập tràn niềm vui.
Có hôm Nguyên mua thêm bịch cát vệ sinh, hôm khác lại xách mấy gói thức ăn khô. Bảo Anh vừa nhận vừa ngại ngùng:
– Em lo cho nó chu đáo ghê á, coi bộ chị chỉ là người nuôi ké thôi.
Nguyên cười khẽ, dựng xe nơi hiên:
– Chị nuôi, nhưng em cũng thích Bắp. Vậy thì em ké chị chút cũng được.
……
Dần dần, việc Nguyên ghé nhà chị chẳng cần lý do nữa. Có khi chỉ để cùng ngồi nhìn Bắp đuổi cái bóng của chính nó; có khi lại cùng nhau lắp cái cây cào móng. Mọi thứ trở nên tự nhiên đến mức không ai còn nhận ra ranh giới đã mờ đi từ khi nào.
Một buổi tối mưa lất phất, điện trong nhà bất chợt tắt phụt. Bảo Anh loay hoay tìm nến, thì ngoài hiên Nguyên đã bật đèn pin điện thoại, soi sáng một góc. Cô cười, giọng trầm trầm:
– Em tính qua cho Bắp bộ đồ chơi. Mới tới cổng nhà chị thì cúp điện ngang.
Trong ánh sáng vàng leo lét, Bảo Anh bỗng thấy lòng mình yên đến lạ. Lúc ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Nguyên như chứa thứ ánh sáng của niềm hi vọng nhỏ nhoi dành cho nàng.
HẾT CHƯƠNG 36