Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Prev
Novel Info

Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - CHƯƠNG 67

  1. Home
  2. Một Ánh Nhìn, Vạn Năm
  3. CHƯƠNG 67 - (★)
Prev
Novel Info

 

 

Mùa xuân quá đỗi ngắn ngủi.

Thoắt cái đã bước vào tháng Tư.

Theo thời gian đã hẹn, Kỷ Tú Niên đến bệnh viện xử lý thủ tục nộp viện phí. Nàng nhận lấy bảng chi phí chi tiết từ tay tài xế Tiểu Dương: “Khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi, tháng này tôi sẽ tăng lương cho cậu.”

Tiểu Dương mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc: “Đâu có đâu… cô không trách tôi là tôi đã cảm kích lắm rồi.”

Dù sao cũng là anh ta đã chở Kỷ Trường Hoành đến nơi đó. Sau này, khi anh ta cùng xe cứu thương đến bệnh viện, nghe bác sĩ chẩn đoán Kỷ Trường Hoành bị trúng gió liệt nửa người, anh ta đã sợ chết khiếp, chỉ sợ nhà họ Kỷ sẽ tìm mình gây phiền phức. Không ngờ Kỷ Tú Niên không hề trách cứ, ngược lại còn hòa nhã nói sẽ tăng lương cho anh ta.

“Yên tâm đi, chuyện đó không liên quan đến cậu, tôi biết. À đúng rồi, mấy ngày nay cậu thuê thêm một người hộ lý nữa, hai người thay phiên nhau chăm sóc, tiền bạc không cần phải lo lắng.”

Tiểu Dương gật đầu nói được: “À đúng rồi… Kỷ tiểu thư, Kỷ tiên sinh tỉnh rồi, cô có muốn vào gặp ông ấy một chút không?”

“Tỉnh rồi à?” Kỷ Tú Niên bình tĩnh gật đầu, “Cũng được.”

Đẩy cửa phòng bệnh ra, nàng vừa hay đối diện với ánh mắt vẩn đục của Kỷ Trường Hoành. Sắc mặt nàng nhàn nhạt: “Ba tỉnh rồi, cứ dưỡng bệnh cho tốt.”

Tròng mắt Kỷ Trường Hoành nhanh chóng chuyển động, môi run rẩy, nhưng không nói nên lời, chỉ nhắm mắt lại. Ý tứ đó không thể rõ ràng hơn: Ông muốn nghỉ ngơi, bảo nàng cút đi.

Kỷ Tú Niên cười cười: “Yên tâm, không cần ba bảo con cút, con cũng sẽ không ở đây lâu đâu.”

“Đến ngày hôm nay, ba vẫn cho rằng mình đúng. Nhưng rõ ràng là, ba đã sai rồi. Ba đã sai với mẹ con, sai với con, sai với những người bị ảnh hưởng cuộc sống vì quyết sách sai lầm của ba. Ba đã phạm phải quá nhiều sai lầm.”

Kỷ Trường Hoành hung tợn nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt ông ta vẩn đục và chật vật, nhưng trong ánh mắt bình tĩnh của nàng, ông ta lại nhớ đến… cái ngày ông ta bị những lá cải thối nát ném vào người.

Khoảnh khắc ấy, thần sắc ông ta lâm vào hoảng hốt. Ông ta vốn tự phụ thông minh, tài trí, nhưng vừa nhớ lại ngày đó, có phải ông ta… thật sự đã làm sai rồi không.

Kỷ Tú Niên gật đầu với ông ta: “Bác sĩ nói người bệnh trúng gió không thể có cảm xúc dao động quá lớn, ba cứ yên tâm nằm ở đây, con sẽ không đến làm phiền ba nữa.”

Ngón tay Kỷ Trường Hoành run rẩy, tựa hồ muốn nắm chặt lấy ga giường, lại tựa hồ muốn gọi nàng lại, nhưng cuối cùng cũng bất lực, nhìn cánh cửa đóng lại.

Sau khi ra ngoài, Kỷ Tú Niên lại một lần nữa dặn dò: “Tôi đi đây, bên này phiền cậu.”

Nàng đi không một chút lưu luyến.

Bệnh viện cách nhà không xa, lúc này đúng là chạng vạng, gió nhẹ phơ phất, vô cùng thoải mái.

Nàng đi dưới bóng cây của một ngày xuân, xuyên qua thành phố này.

Lúc gần về đến nhà, nàng đi tắt qua một công viên, bị người ta gọi lại: “Cô gái ơi, có thể nhặt giúp tôi quả cầu được không?”

Người gọi nàng là một bà lão tóc bạc trắng. Bà chỉ vào quả cầu lông bị mắc trong kẽ lá, rồi giơ cây vợt lên, ra hiệu rằng mình quá lùn, không với tới.

Kỷ Tú Niên thử thử, cũng không với tới: “Bà đợi một lát ạ.”

Nàng tìm đến phòng quản lý của công viên, gọi người bảo vệ trực ban, mượn một cây sào, cuối cùng cũng lấy được quả cầu lông xuống.

Không bao lâu sau, một ông cụ đầu bạc vội vã chạy đến, thở hổn hển: “Huệ Tương, xin…xin lỗi.”

Bà lão lườm ông một cái: “Đều tại ông cả, nếu không phải ông đến muộn, sao lại phiền phức người khác như vậy!”

Ông lão cười tủm tỉm dỗ dành bà: “Được rồi, lỗi của tôi, lỗi của tôi, lỗi của tôi.”

Kỷ Tú Niên cười cười, nói một tiếng cảm ơn với chú bảo vệ, đi trước được vài bước, lại nghe thấy tiếng cười phía sau, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

“Chuyện xưa của hai vị này dài lắm,” người bảo vệ dọn cây sào nói, “Hồi trẻ yêu nhau rồi chia tay, mỗi người đều lập gia đình. Mấy năm trước, bạn đời của cả hai đều mất, không biết thế nào lại gặp lại nhau. Con cái trong nhà đều không đồng ý họ tái hôn, họ cũng không giận, ngày nào cũng đến đây chơi cầu.”

Kỷ Tú Niên lại quay lại nhìn một cái.

Hoàng hôn buông xuống, chiếu lên mái tóc bạc bên thái dương, cũng dừng lại trên những nếp nhăn ở khóe mắt.

Nhưng nụ cười ấy rạng rỡ, nồng nhiệt, giống như những thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn thấy người trong lòng với tất cả sự nhiệt thành.

Nàng khẽ nói: “Thật tốt.”

Xuyên qua công viên, về đến nhà trời đã tối rồi.

Kỷ An Dương đợi nàng trở về rồi lập tức dọn từ nhà họ Giang về. Cậu nói mỹ miều là để thoát khỏi “móng vuốt ma quỷ” của Giang Uý, oán giận rằng ngày nào cũng phải hít xà 50 cái suýt chút nữa lấy mạng cậu.

Nàng đứng ở huyền quan thay giày, nghe thấy tiếng ồn ào trên lầu.

Ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Kỷ An Dương và một cậu thiếu niên khác đang đi xuống lầu. Nhìn thấy nàng, cả hai rõ ràng đều khựng lại.

Chu Hưởng ngây người.

Cậu đã sớm nghe lén được cuộc nói chuyện của cha mẹ, có những chuyện cũng đã biết được bảy tám phần. Bây giờ biết làm sao đây, lần đầu tiên gặp mặt nên xưng hô thế nào?

“Dì” thì không thể nào gọi được. Xấu hổ chết đi được.

Chẳng lẽ gọi là “chị dâu”?

Kỷ Tú Niên cũng sững người, vài giây sau mới cười với An Dương: “Bạn học đến nhà chơi à.”

“Vâng, vừa mới học đàn guitar xong về, chuẩn bị chơi cờ…”

“Đi đi, ăn tối chưa?”

“Ăn rồi ạ, ở ngoài ăn rồi.”

“Vậy thì đi chơi đi.”

Kỷ Tú Niên gật đầu với cậu thiếu niên phía sau Kỷ An Dương một cái, rồi rất chu đáo xoay người vào bếp.

Nàng lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra, đổ nước sôi vào nồi rồi bỏ vào. Kỷ An Dương gõ gõ vào khung cửa.

“Có việc gì sao?”

“Cậu ấy có chuyện muốn nói với mẹ.”

Kỷ An Dương đẩy Chu Hưởng ra phía trước: “Có chuyện gì thì nói mau, đừng lề mề.”

Kỷ Tú Niên nhìn con trai, cười cười: “Được rồi An Dương, con lên lầu trước đi.”

“À được, cậu nhanh lên nhé, đừng làm mẹ mình chậm ăn cơm.”

“Biết rồi…”

Đợi An Dương đi rồi, Chu Hưởng mới mở lời: “Cái đó… chị…”

Kỷ Tú Niên dịu dàng nhìn cậu: “Không sao đâu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

“À… vâng, cái đó, là ba em bảo em nói với chị…”

“Ừm?”

Kỷ Tú Niên ngây người.

Chu Hưởng nói nhanh như gió: “Ông ấy nói trước đây có lần gặp chị, đã nói vài lời không hay lắm, sau này về nghĩ lại, cảm thấy mình thật quá đáng. Có những chuyện không liên quan đến chị, là do ông ấy giận cá chém thớt. Ông ấy bảo em thay ông ấy nói một tiếng xin lỗi. Thật là… người lớn thật là phiền phức, chết vì sĩ diện rồi lại đi hành hạ em…”

Kỷ Tú Niên phải mất một lúc mới tiêu hóa xong chuỗi thông tin này: “Được rồi… vậy phiền em, nói với ba em rằng, chị không để tâm đâu, cũng không để trong lòng.”

Chu Hưởng ngẩng cằm lên cười: “Em đã nói rồi mà, chị dâu chắc chắn sẽ không để ý đâu.”

Kỷ Tú Niên: “Cái gì?”

Bên tai nàng trong nháy mắt đỏ bừng.

Chu Hưởng cười gian xảo: “Không làm phiền chị ăn tối nữa, tạm biệt chị dâu!”

Trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Chu Hưởng, cái thằng khốn nạn này, cậu còn muốn làm cậu của mình à?!”

Trong bếp, nước đã sớm sôi sùng sục.

Mì sợi quay cuồng trong nồi, nước sắp tràn ra ngoài.

Trên lầu truyền đến tiếng đùa giỡn.

Nghe như là đã đánh nhau rồi, vì cái gọi là… vấn đề xưng hô và vai vế.

9 giờ rưỡi, Chu Hưởng buông máy chơi game xuống: “Chị mình đến đón rồi, mình đi đây.”

“Để mình tiễn cậu.”

Kỷ An Dương đi phía trước, vừa xuống cầu thang đã xoay người nói: “Nhẹ thôi.”

Cậu chỉ vào phòng khách, có người đang dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Chu Hưởng thông minh gật đầu.

Hai cậu thiếu niên bước chân còn nhẹ hơn cả mèo, rón rén đi qua phòng khách.

Kỷ An Dương mở cửa, vừa hay thấy Chu Lang, khựng lại… xong đời rồi, cậu cũng không biết nên gọi cô là gì cho phải.

Đều do cái thằng khốn Chu Hưởng kia…

Chu Lang cười với cậu, hỏi: “Cô ấy…”

Kỷ An Dương đưa tay lên, chỉ vào phòng khách, rồi lại làm một cử chỉ “suỵt”.

Chu Lang hạ giọng: “Chị có một món đồ cho cô ấy.”

Chu Hưởng nháy mắt với cô, không nói một lời đã kéo Kỷ An Dương ra ngoài. Cũng không quan tâm cậu ta có muốn hay không, một tay túm đi luôn, chừa lại không gian riêng tư.

Chu Lang quay đầu lại nhìn, không nhịn được cười một tiếng.

Cô không phát ra tiếng động nào, bước vào phòng khách.

Trên bàn trà đặt một cuốn tạp chí ảnh đang lật dở.

Cô đặt một phong thư bên cạnh.

Trên sô pha có người đang nghiêng đầu nghỉ ngơi.

Giấc ngủ ngọt ngào, hơi thở đều đặn.

Chu Lang từ từ cúi người xuống, ánh mắt lướt qua từng tấc, từng tấc một, cuối cùng mới thu về.

Cô nhẹ vuốt tóc nàng.

Gần một tháng không gặp nàng.

Chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô xoay người đi ra ngoài.

Dưới lầu, xe ô tô khởi động.

Gió đêm thổi ngược vào.

“Chị, sao chị lại phải đi nữa, lần này bao lâu mới về?”

“Sẽ về rất nhanh thôi. Sau này thị trường nước ngoài sẽ giao cho Dĩ Ngưng, chị sẽ không thường xuyên đi nước ngoài nữa.”

“Thật à, không đi nữa ạ?”

“Ừm.”

Trên lầu, Kỷ An Dương đóng cửa, xoay người lại sững sờ: “Mẹ tỉnh rồi ạ?”

Kỷ Tú Niên “ừ” một tiếng, không nói gì với cậu.

Nàng nghe thấy tiếng xe ô tô khởi động dưới lầu, cũng thấy phong thư trên bàn trà.

Mở phong thư ra, bên trong là con dấu riêng của ba nàng, lại rơi ra một tấm thiệp.

Dòng đầu tiên viết,

Gần đây em phải ra nước ngoài xử lý một chút việc, có việc gì thì gọi điện liên lạc.

Trước đây ở sân bay, chị không nhìn ra sao, em đang tìm mọi cách để giữ chị lại bên cạnh em.

Thẳng thắn, chân thật đến vậy.

Làm nàng chân tay luống cuống.

Một lúc lâu sau, nàng mới nhìn xuống xem.

Tấm thiệp cuối cùng viết,

Em sẽ không đi nữa.

Em có lẽ không giữ được chị, nhưng em sẽ không đi nữa.

Tháng Tư đã đến, sinh nhật của Kỷ Tú Niên cũng đã đến.

Nàng vẫn luôn ăn sinh nhật theo lịch âm, năm nay tính theo lịch dương là ngày 7 tháng Tư, vừa hay là thứ Bảy.

Nàng đến dạy bù cho những buổi học đã nghỉ trước đó. Dạy xong hai tiết buổi sáng, lúc tan học vừa mới 9 giờ rưỡi, ra ngoài đã nhận được điện thoại của Giang Úy: “Niên Niên, anh đến đón em đây, hôm nay sinh nhật, chúng ta ra ngoài ăn một bữa nhé?”

Kỷ Tú Niên cười: “Không cần đâu. Tùy tiện ăn chút là được rồi, nhà ăn của trường cũng không tồi.”

“Vậy không được. Anh đến trường đón em, An Dương và A Lan đều ở trên xe cả. Không muốn ăn cơm thì em nghĩ xem muốn đi đâu chơi?”

“Ừm… vậy thì đi leo núi đi?”

“Được, vậy em chọn chỗ đi.”

Điện thoại cúp máy không bao lâu, Giang Úy đã lái xe đến Ninh Đại.

Kỷ Tú Niên lên xe: “Vậy thì đi… đi núi Nam Vọng đi?”

Giang Úy gật đầu: “Được thôi, nghe nói ở đó có thể đốt đèn trời cầu phúc, anh sẽ đốt cho em một cái.”

Kỷ Tú Niên cười cười: “Đốt cho em làm gì chứ, em lại không bệnh không tai, chỉ qua đó xem thôi là được rồi. Bây giờ là mùa xuân, cảnh sắc chắc là không tồi.”

“Được, anh nhớ bên đó trên núi cũng có quán ăn nông dân, chúng ta đến thẳng trên núi ăn cơm.”

Trên đường đi mất gần một tiếng, đợi xe dừng lại, hai cậu thiếu niên đã chạy nhanh như bay, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Giang Úy hỏi Kỷ Tú Niên: “Em muốn leo núi hay là đi cáp treo lên?”

“Bây giờ có cáp treo sao?”

“Đúng vậy, đã nhiều năm rồi, em không biết à?”

“Vâng… em không biết.”

Bao nhiêu năm nay, nàng vẫn luôn cố ý vô tình lảng tránh một vài nơi.

Chỉ là Giang Úy nói muốn leo núi, nàng nghĩ cũng không cần nghĩ… chính là nơi này.

“Chúng ta đi bộ lên được không?”

“Sức khỏe của em chịu nổi không?”

Kỷ Tú Niên cười lắc đầu: “Anh, anh thật sự coi em là người bệnh à?”

“Em tưởng mình không phải à,” Giang Úy tức giận lườm nàng một cái, “Thôi được, đi thì đi, đi không nổi thì nói với anh, anh cõng em.”

Kỷ Tú Niên biết rõ anh mình đang nói đùa, vẫn không nhịn được: “Em lại không phải là cô bé mấy tuổi, anh cõng em thế nào được.”

“Anh nói được là được, em không tin, lại đây thử xem!”

“Tin, tin, tin, được rồi mà anh.”

Kỷ Tú Niên đẩy vai Giang Uý đi về phía trước, nếu dám nói không tin, nàng tin chắc Giang Úy sẽ xách nàng lên thật.

Nhưng đáy lòng như có ánh mặt trời mùa xuân rọi vào, ấm áp một mảng.

Đường đi không tính là dốc, nhưng họ đến muộn, lúc leo lên đến đỉnh núi đã là hai giờ chiều.

Ngôi chùa trên đỉnh núi có cung cấp đồ chay, phần ăn ít nhưng hương vị không tồi, đều là đồ chay, vị rất ngon.

Giang Úy không tin thần phật, nhìn thấy chùa cũng không muốn vào thắp hương. Nếu Kỷ Tú Niên nói không muốn đốt đèn, anh liền không nói vào nữa, đứng cùng sư thầy ở cửa trò chuyện.

Hai đứa nhỏ cũng không biết đã chạy đi đâu chơi, phía sau là tiếng sư thầy cầm chổi lớn quét rác, sột soạt, nghe như tiếng mưa.

Kỷ Tú Niên đứng bên lan can, nhìn ra xa.

Nhìn lên trên, bầu trời trong xanh, xanh biếc, tựa như đưa tay có thể với tới. Nhìn xuống dưới, hồng trần vạn vật mù mịt như bụi bặm.

Nhân gian tháng Tư hương thơm đã tàn, mộc lan trắng vẫn còn e ấp, hoa đào trên núi nở đúng lúc, rực rỡ tươi đẹp.

Gió xuân dịu dàng thổi qua, làm cho tâm tình người ta trống trải.

Giang Úy từ phía sau tìm đến: “Hai thằng nhóc con thấy trong hồ nước trong vắt bên sườn núi có cá, một hai đòi xuống nước bắt chơi, anh không yên tâm, qua đó xem sao, em cũng đi đi.”

Kỷ Tú Niên quay đầu lại.

Gió thổi qua lọn tóc mai của nàng, nụ cười của nàng điềm đạm, an tĩnh: “Anh, em muốn một mình ở đây một lát, anh đi đi.”

Giang Úy nhìn chằm chằm nàng một lúc: “Được, em một mình ở đây đợi, đừng chạy lung tung, lát nữa anh đến đón em.”

Kỷ Tú Niên “ừ” một tiếng, vẫn đứng bên lan can hóng gió.

Hồi lâu sau, mặt trời lẩn vào trong tầng mây, ánh nắng dần yếu đi.

Nàng xoay người, quay về, vào trong chùa.

Nàng đã đốt cho mẹ một ngọn đèn trường minh.

Còn về viết lời nhắn gì… nàng không nghĩ ra được, thế là nói không cần viết.

Sư thầy cầm ngọn đèn nàng đã đốt đi rồi, còn nàng một mình ở trong ngôi chùa tĩnh lặng dạo một vòng.

Dưới mỗi ngọn đèn đều treo một nỗi vướng bận sâu sắc của ai đó, cha mẹ, người yêu, con cái… hàng trăm, hàng ngàn ngọn đèn đủ để chiếu rọi vào hồng trần nhân thế.

Nàng xem được một nửa, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, nghe thấy người khác trò chuyện: “Đèn ở đây sẽ không bị dỡ đi đâu, nghe nói mười năm, hai mươi năm đều ở đây cả.”

Bước chân vốn định rẽ đi lại khựng lại, nàng tiếp tục tiến vào bên trong. Càng đi sâu, cảnh vật dường như cũng dần lui về những ngày tháng trước kia.

Mãi cho đến một góc khuất nào đó, nàng cuối cùng cũng dừng lại, thấy ngọn đèn có viết tên nàng.

Là sinh nhật trước đây của nàng, lúc họ cắm trại gặp phải mưa to, Chu Lang đã đến đây đốt cho nàng.

Phía dưới treo một mảnh giấy, viết,

‘Niên Niên của tôi vĩnh viễn khỏe mạnh, tự do, vui vẻ.’

Không ngờ ngọn đèn này vẫn còn sáng.

Nàng đến gần xem, mới phát hiện mảnh giấy treo dưới ngọn đèn đó có… rất nhiều cái.

Ngay ngắn, xếp chồng lên nhau, đều giấu sau cái đầu tiên, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

“Năm thứ năm. Trả hết nợ, cuối cùng cũng tự do. Có thể tìm chị rồi. Nói ra cũng thấy mình có chút buồn cười, chị không cần em, nhưng cả thể xác và tinh thần em vẫn chỉ chung thủy với chị.”

“Năm thứ sáu. Lần thứ hai quay về. Trước khi ra nước ngoài, em đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, cũng không có cách nào biết được tin tức của chị.”

Đầu ngón tay nàng như bị điện giật, cứng lại giữa không trung.

Nhưng cuối cùng vẫn chạm vào.

“Năm thứ tám. Năm ngoái mẹ em bị bệnh, không thể kịp về vào ngày sinh nhật của chị. Năm nay bù lại ngọn đèn của năm ngoái.

Chị có biết em rung động với chị khi nào không? Lần đó một nhóm người đi biển chơi, em mặc váy hồng, quỳ trên bờ cát nhặt vỏ sò, chị đã cởi áo sơ mi trắng của mình ra đưa cho em lót, rồi cười nhìn em nói, đừng làm bẩn. Em chưa từng gặp ai dịu dàng hơn chị. Không còn ai nữa.”

Sau đó là trống không.

Hai dòng mới nhất.

“Năm thứ mười sáu. Mùa thu, uống rượu với bạn, bạn em hỏi em có phải vẫn còn thích chị không, em nói sao có thể thích chị được, em đâu không phải không có trái tim. Nhưng trong lòng lại nghĩ, làm sao có thể không thích được chứ.

Cuốn “Hẹp môn” đó, không biết chị đã đọc chưa. Vì chị, em đã đặt mục tiêu cuộc đời mình cao đến vậy, đến nỗi tất cả những niềm vui trên đời đối với em mà nói đều là mất mát.

Em đã mất mát quá lâu rồi, cho nên đã quay về tìm chị.”

Mảnh giấy cuối cùng chữ viết rõ ràng đến vậy.

Ngày ghi là sáng hôm nay.

“Chị hỏi em có phải tình cảm của em đối với chị chỉ là không cam lòng không, câu hỏi này làm em cảm thấy khổ sở, cũng không biết làm thế nào mới có thể làm chị tin tưởng. Xuân thu bốn mùa, ngày lên trăng lặn, em chưa bao giờ ngừng yêu chị. Em muốn chuyên tâm. Không bỏ lỡ chị nữa.

Em vẫn hy vọng. Niên Niên của em vĩnh viễn khỏe mạnh, tự do, vui vẻ.”

Kỷ Tú Niên che miệng lại, lùi lại hai bước.

Nước mắt rào rạt rơi xuống.

Xuân thu bốn mùa, ngày lên trăng lặn.

Em chưa bao giờ ngừng yêu chị.

Nàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xoay người đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước đã vội chạy, đụng phải người khác liền nói hai câu xin lỗi, cũng không dừng lại.

Giang Úy vừa hay quay lại, đuổi theo nàng chạy ra ngoài: “Niên Niên! Em đi đâu đấy!”

Nhưng làm thế nào anh cũng không gọi lại được nàng.

Tà váy của nàng bay bay trong gió.

Tựa như cánh chim di trú sau bao ngày xa cách, vội vã không chờ thêm được nữa, lao vào vòng tay chở che của mùa xuân.

Chu Lang cúp điện thoại của ba mẹ.

Họ nói muốn đến tiễn cô, cô không đồng ý, chỉ là quay về làm một chút việc, rất nhanh sẽ quay lại, không cần thiết phải đến tiễn, kẻo mẹ lại khóc sướt mướt.

Giờ này rất đông người.

Cô không dẫn theo trợ lý, tự mình xếp hàng lấy thẻ lên máy bay, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gửi hành lý, chuẩn bị qua cửa an ninh.

Cô đặt túi xách xuống, phối hợp kiểm tra, đang định bước lên phía trước một bước, thì bị một người từ phía sau ôm chầm lấy.

Cơ thể theo bản năng cứng đờ một giây, rồi lại gần như bản năng thả lỏng ra.

Giống như cảm nhận được một sự quen thuộc định mệnh, không cần quay đầu lại xem, cô đã biết là nàng.

Cô đưa tay lên, đặt lên tay người kia, còn chưa kịp nói gì, vành mắt đã đỏ hoe.

Người đang ôm cô vùi mặt vào vai cô, hơi ấm cơ thể xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng truyền đến cho cô, giọng nói khàn khàn, như vừa mới khóc: “Giữ chị lại bên cạnh em đi.”

Chu Lang mím môi, không nói nên lời.

Hàng người xếp hàng kiểm tra an ninh phía sau ngày càng đông.

Họ đứng ở đó, gây ra một sự hỗn loạn nho nhỏ.

Chu Lang nhẹ nắm lấy tay nàng: “Đợi em một lát.”

Kỷ Tú Niên buông tay ra, cụp mắt không nhìn cô.

Chu Lang kéo nàng sang một bên, nói chuyện với nhân viên công tác, lấy lại chiếc túi xách đã kiểm tra được một nửa, rồi lại gọi điện thoại, dặn dò một chút việc.

Thời gian có hơi lâu, cứ cách vài giây, cô lại nhìn ra sau.

Kỷ Tú Niên cúi đầu, đứng bên cửa sổ, không nhìn rõ thần sắc.

Nhưng nàng thật sự đang đợi cô.

Cuối cùng cũng dặn dò xong những việc này, Chu Lang đi về phía nàng.

Tiếng loa thông báo của sân bay vang lên bên tai. Hôm nay vốn nên lại là một chuyến đi quen thuộc, một hành trình cô độc.

Bay qua lục địa, vượt đại dương, lướt qua núi cao hẻm sâu, nhưng chẳng chốn nào là nơi để cô trở về.

Rời xa nàng, cô đã phiêu bạt nửa đời người.

Cô cuối cùng cũng đi đến trước mặt nàng, cách nửa mét, đứng yên.

Cả hai đều im lặng, trong ánh mắt chứa đựng biết bao cảm xúc phức tạp.

Là vô số lần mất mát, cũng là vô số lần khát vọng bùng lên, cháy sáng từ chính tro tàn của mất mát ấy.

Kỷ Tú Niên nhìn cô, đôi mắt trong veo ngấn nước.

Chu Lang mắt hoe đỏ, đưa tay về phía nàng: “Lại đây.”

Nói xong, cô một tay kéo nàng vào lòng.

Prev
Novel Info

YOU MAY ALSO LIKE

Anh yêu em!người con gái của đời anh
Anh yêu em!người con gái của đời anh
Tháng 6 18, 2025
Tình cuối là quan hệ cô trò_truyenles.net
Tình cuối là quan hệ cô trò
Tháng 7 2, 2025
Tình Trò Ái Cô_truyenles.net
Tình Trò Ái Cô
Tháng 7 17, 2025
Nguyện Che Chở Em
Tháng 8 4, 2025
Truyện Les Hay
bach-hop-vo-nhat-ly-164039181
Vợ Nhặt
Ngoại Truyện Tháng 6 20, 2025
Chương 56 Tháng 6 20, 2025
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
quả dâu số 23 Tháng 6 24, 2025
quả dâu số 22 Tháng 6 24, 2025
Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
101 Tháng 8 29, 2025
100 Tháng 8 29, 2025
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3_truyenles.net
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3
phần 4 Tháng 6 27, 2025
Phần 3 Tháng 6 27, 2025
Đè nhau tới ngạt thở les 18+_truyenles.net
Đè nhau tới ngạt thở les 18+
Chap 7 Tháng 7 8, 2025
Chap 6 (1) Tháng 7 8, 2025
Hắc Dục_truyenles.net
Hắc Dục
Chap 5 Tháng 7 5, 2025
Chap 4.5 Tháng 7 5, 2025
2 Chị Em Chịch Nhau
2 Chị Em Chịch Nhau
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Chỉ Cần Cậu_truyenles.net
Chỉ Cần Cậu
Part 36 Tháng 7 27, 2025
Part 35 Tháng 7 27, 2025

Comments for chapter "CHƯƠNG 67"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved