Tôi và Cô - Phần 6
Hôm nay là ngày thứ 2 nhập điểm, em đọc điểm cho tôi nhập. Điểm của lớp chúng tôi, và cả những lớp em dạy nữa, ngốn hết 2 buổi chiều của tôi rồi, nhưng tôi vẫn vui vẻ, giáo viên lớp khác cũng không tha, nhờ tôi giúp thêm 1 lúc. Đến chiều, khi đi mua cafe giúp mọi người, thì quên ví tền còn trong cập, tôi quay lại lấy, gần đến cửa, nghe tiếng xì xầm tôi cũng giảm tốc độ, bước thật nhẹ…
“Nhỏ quan tâm em quá, nghe nói còn mua sữa cho em mỗi sáng”-tiếng cô nào đó.
“Dạ”
“Có khi nào nó thích em không?”
“Không đâu, Lâm mạnh mẽ. nhưng không có bệnh hoạn vậy đâu, do sống xa gia đình nên cần yêu thương thôi cô, rất đáng thương.”
Bệnh hoạn?
Phần sau tôi không nghe nỗi nữa. Tai tôi hơi ù, không còn nghe thấy bất cứ thứ gì lúc này. Tay nắm lại thành đấm, đấm vài cái vào tường, nếu không phát tiết có lẽ tôi sẽ không chịu nỗi nữa.
Hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đi ngược về phía cuối hành lang, rồi chạy vào phòng giáo viên, giả vờ như mình vừa từ căn tin đi lên, chưa nghe thấy gì.
“Ngại quá, em quên mang tiền.. ha ha”- tôi lục cập lấy tiền, rồi chạy đi vẫn cười cười. Nhưng tâm chua xót, vậy nếu em biết tôi thích em, em sẽ nói tôi là “đồ bệnh hoạn sao?”
Có phỉa tôi quá lộ liễu hay không? Dù em đã có gia đình, nhưng tôi vấn muốn thích em, đơn giản là thích không cần đáp lại, như vậy cũng không được sao? Có lẽ tôi nên kín đáo một chút.
…..
Vốn định mua trà sữa cho em, nhưng cảm thấy nếu phân biệt như vậy, thì người khác lại nói rằng tôi thích em, nên tôi mua tất cả đều là cafe.
” Em không biết thầy cô thích uống loại nào, nên em mua toàn bộ là cafe đen.”
“Lạ àh nha, sở thích cô Thanh em cũng không thích sao?”- tôi nhận ra giọng nói này, người lúc nãy nói chuyện với em.
“Dạ… làm sao mà em biết được, em mới biết cô ấy 2 tháng thôi..hì hì”- tôi gãi đầu. Nhìn sang em, em vẫn im lặng, xem lại bài giảng.
Lần đầu tiên tôi phải làm việc nhanh như vậy, kết thúc công việc rồi nhanh chóng rời khỏi đây, có lẽ tôi không nên típ cận em. Không nên đến gần em… thì lúc này, tôi cũng không biết em đã có gia đình, không biết em đối với tình đồng tính kỳ thị như vậy. Nếu tất cả đầu đó tôi chưa từng biết, thì có lẽ bây giờ, em vẫn là nữ thần trong lòng tôi.
Hôm ấy, chị tôi cũng về nước, còn dắt theo anh rể tương lai, anh ấy là người Pháp, cao ráo, rất điển trai. Nhìn chị hạnh phúc, tôi vừa vui, vừa tủi, không biết khi nào mình sẽ được như vậy.
Quản lý siêu thị , chi nhánh gần nhà tôi sắp chuyển công tác, nên tôi sẽ thay ông ấy trong thời gian tới. Khi chị đưa ra yêu cầu này, tôi cũng lập tức đồng ý, làm việc nhiều, sẽ không có thời gian nghĩ đến em và những gì đã qua nữa. Nghĩ việc ở tiệm trà sữa cũng tốt. Không cần đối diện với những ôn thần, ngày nào cũng đeo bám, mọc rễ trong quán không chịu đi.
Đây là lần thứ bao nhiêu tôi đổi công việc nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ, đã từng làdm nhiều việc tay chân nặng nhịc như: phụ bêp, bưng bê, rửa chén, pha chế, sữa xe…thật không thể tin 2 năm qua mình đã sống như thế. Đôi bàn tay cũng không còn mềm mại, mà bắt đầu cứng lên từng ngày, bấp chân cũng vậy.
Tôi đã vì một người, mà suy nghĩ nông nổi, vì sĩ diện, vì cái hoài bão vớ vẫn muốn thành người lớn gì đó mà trả giá. Sống 2 năm bê tha, suy nghĩ tiêu cực. Rồi cũng vì một người mà tìm lại chính mình.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều không quan trọng nữa.
…
Cầm hồ sơ, định đến văn phòng thật sớm, để không phải thấy em. Ai ngờ vào phòng có người sớm hơn, lớp phó đặt lon sữa lên bàn em, nháy mắt với tôi, rồi cười thỏa mãn. Xem ra hôm nay, lon sữa này tôi phải tự uống rồi. Cũng tốt, thứ kia là đồ của con trai tặng.
“Hôm nay hiệu phó nhận chỉ thị chuyển công tác, qua trường khác làm giáo viên”
Khi tôi nghe loáng thoáng tin này, tôi cũng giật mình. Thật có năng xuất nha.!!!!
“Anh mày làm quá rồi.”- tôi cười khổ với Mai/
“Ha ha”- nó ngồi cười run bàn, chỉ có 2 đứa trong lớp, Mai ngồi ăn sáng nhìn tôi chép sôẻ đầu bài.
“Đồ điên”- tôi nện sổ vào đầu nó.
“Hâm, tao giúp mày diệt tình địch, mày còn đánh tao”
“Quên đi… mà sao anh mày ra tay nặng vậy?”- tôi hơi khó hiểu, anh nó chìu nó một cách mù quán tôi cũng biết. Nhưng cũng không đến nỗi thiếu lý lẽ như vậy.
“Haha.. tao nói với ảnh, ông thầy đó đề nghị quy tắc ngầm với tao. Haha, anh tao muốn đi lột da ổng, nhưng tao nói không có chứng cứ, anh muốn làm sao thì làm. ahaha.”- nó vừa kể vừa ôm bụng.
Vui lắm sao?
“Thảo nào đất nước không phát triển.”
“Mày bớt nhảm đi, lỡ làm rồi, muốn hối hận cũng không được.”- đứa con gái không có lương tâm này, nó đang nghĩ cái gì àh?
…
“Hôm nay đổi hiệu sữa?”– tin nhắn của em.
“Không, em thấy có người tặng rồi, nên mang sữa về tự uống”– điên sao mà đổi, sữa tôi mua là của công ty chị tôi ah, đâu rãnh làm giàu đối thủ.
“Ừm, học cho tốt”
“Vâng” – tôi có thói quen, tin nhắn cuối cùng của cuộc trò chuyện là do tôi nhắn.
Thì ra tôi cũng như bao người. Vậy cũng tốt, em sẽ không mang tiếng xấu.
….
“Nghe nói, bạn có số điện thoại của cô chủ nhiệm”- bạn nữ nào đó hỏi tôi.
“Ừm”- tôi đang lọc lại thông tin sản phẩm bên siêu thị trên điện thoại, nên không nhìn xem là ai.
“Bạn cho mình số cô ấy được không? Mình muốn về nhà, cần gọi cho cô đẻ xin phép.”- tôi ngước lên, thấy nhỏ đang ôm bụng.
“Để mình gọi xin phép dùm bạn.”- toi không thể tùy tiện như vậy. Huống chi, nhìn nhỏ đó có vẻ đang giả vờ đau thôi.
“Ơ…ơ, không cần ophiền bạn tốn tiền đâu, mình tự gọi được rồi.”- nhỏ cười nhăn nhó.
“Không phiền… alo… Cô àh?.. có bạn muốn xin về… vâng.”- tôi đã xác định được, nhỏ đang giã vờ, nên gọi ngay cho em. miễn cho nhỏ lại xin xỏ.
“Bạn đi theo mình, cô đang họp, mình thay mặt cô giải thích với bảo vệ”
Tôi đưa nhỏ ra cổng, kí giấy bảo đảm rồi khinh bỉ. Muốn lừa chị? Cưng phải tu thêm rất nhiều năm.
Quay lại lớp, nhìn mặt lớp phó đen xì, tôi chợt hiểu ra một ít. Chiêu này tôi đã sử dụng lúc đeo đuổi người kia, có phải là hơi lỗi thời rồi không?
…
Tiếc cuối, tiết văn. Từ lúc nghe được đoạn đối thoại đó đến nay. Tôi vẫn tránh mặt em. Đi căn tin cũng đi vòng ra phía sau khu hành chính. Bây giơ tôi vẫn tránh mặt. Cấm đầu xuống mà viết bài, em nói gì tôi đều ghi vào, chi chít tập và sách văn. Tôi vẫn ngồi bàn cuối.
Em vẫn vậy, vẫn lạnh nhạt, giữ khoảng cách với học sinh. Nhưng hôm nay phá lệ một chút. Đi xuống lớp để đọc bài. Tôi hơi ngạc nhiên. Bình thường em không bao giờ làm thế, uống lộn thuốc àh? À.. là do hôm nay đổi hiệu sữ?!
“Lớp trưỡng viết bài thật đầy đủ nha… đứng lên đọc lại bài trong tập em, cho lớp dò đi.”- em gõ gõ bàn tôi.
“Vâng” muốn tôi bị nguyền rủa sao? Tập tôi như bãi rác, ghi chú rất nhiều,, còn nêu giảng giải của bản thân nữa, đọc cho lớp dò rồi cả lớp nghĩ gì? Tôi vẫn cắn răng mà đọc.
….
“Có lẽ, đây là bí quyết để bạn học giỏi như vậy…. như thế này, thủ quỷ lấy tiền lớp rồi nhờ lớp trưởng đi photo bài hõ hôm nay mà bạn ấy đã ghi. Hôm sau trả bài dựa trên tập lớp trưởng”- em nói rồi nhìn tôi cười thâm ý.
Hôm nay mình đã làm gì đắt tội em ấy? Mình nhớ là không có. Thật tội nghiệp cho cả lớp, chữ viết của tôi cũng tính như rồng bay phượng múa đi. Nhưng lại ghi dày đặc như vậy, nhiều khi tôi ghi rồi còn không có khả năng đọc lại, làm sao họ học? Tôi lại được nhiều người ghét nữa rồi.
…
Tôi vẫn hạn chế gặp em, nếu không quá cần thiết, thì sẽ không gặp. Miễn cho thiên hạ dèm pha. Đặt một cái hộp vào hộc bàn làm việc của em, mỗi ngày sẽ bỏ vào đó vài viên kẹo bạc hà. Vì có hôm tôi để ý, thấy giọng em hơi khàn khàn. Giáo viên văn là vậy.
“Cảm ơn em.”
Em không ghi note nữa, thay vào đó mỗi sáng sẽ gưi cho tôi 1 tin như vậy, có lẽ là thấy mấy viên kẹo đó. Nhưng tôi kjhông trả lời, nếu trả lời khác nào tôi thừa nhận là mình để kẹo ở đó.
Mỗi tối, tôi nhắn tin chút em ngủ ngon, chỉ vậy thôi, không nói chuyện riêng. Lúc cần thì bàn chuyện của lớp nhưng rất ít .
Có lẽ công việc và viẹc học hiện tại khiến tôi quá bận, nhưng trước và sau khi ngủ, toi lại nhớ đến em một chút. Tự mình chua xót, nhưng chính bản thân mình muốn vậy không thể trách người khác được.
Có rất nhiều cách để yêu thương và… BUÔNG TAY cũng là cách để yêu.